Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 120: 1 tự 0 vạn (length: 7498)

【 Cái gì là kịch bản giết 】 từ khóa hot search này lên top hơn hai tiếng, sau đó còn leo lên vị trí thứ 8. Hai tiếng sau đó, hot search cũng chậm rãi hạ nhiệt, danh tiếng của Trần Qua tăng lên cũng bắt đầu chậm lại.
Cho dù vẫn còn trên hot search, hai tiếng ngắn ngủi đã vắt kiệt độ hot của nó, danh tiếng tăng lên chắc chắn cũng sẽ giảm.
Hai tiếng này, danh tiếng của Trần Qua tăng một triệu.
Điều này so với thời điểm phát sóng « Minh Tinh Đại Trinh Thám » còn mạnh hơn gần gấp đôi, khiến Trần Qua rất kinh ngạc.
Bản thân mình tân tân khổ khổ viết kế hoạch, viết kịch bản, quả thực vẫn không bằng hot search!
Vừa đúng lúc thời gian phục hồi cơ thể 24 tiếng đã hết, Trần Qua lập tức tiếp tục phục hồi cơ thể.
Ngày thứ hai, Trần Qua đến tiệm, tìm một căn phòng trống, bắt đầu viết kịch bản « Mao Đài cao ốc ».
Hôm nay không phải cuối tuần, cho nên có một phòng để trống cho người chơi, trong tiệm dù kín lịch kịch bản giết, vẫn có phòng trống.
Buổi trưa, Nguyễn Tiểu Mỹ gõ cửa một cái rồi đi vào.
Nguyễn Tiểu Mỹ mặc áo lông cổ cao kẻ sọc, phối với quần thể thao màu xám thoải mái, điểm xuyết đôi bông tai cổ điển, trông rất tươi tắn và xinh đẹp.
Nguyễn Tiểu Mỹ xách đồ ăn, sau khi vào đặt trước mặt Trần Qua.
"Bánh bao tươi, còn có mì nóng trộn, ăn lúc còn nóng nhé."
"Ồ, cảm ơn." Trần Qua nói.
"Đang viết kịch bản à?" Nguyễn Tiểu Mỹ hỏi.
Trần Qua gật đầu: "Mới viết được một chút mở đầu."
"Không cần gấp, cứ từ từ viết." Nguyễn Tiểu Mỹ nói.
"Tình hình chi nhánh bên kia thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, đã định được hai địa điểm, đang sửa sang lại, tháng sau có thể khai trương, gần đây cần tìm thêm nhân viên tiệm." Nguyễn Tiểu Mỹ vừa nói vừa cười, "Ta đã nói với ngươi rồi mà, tiệm chúng ta giờ hot quá rồi, ba mẹ ta cũng không cằn nhằn nữa."
"Ba mẹ ngươi ủng hộ ngươi làm kịch bản giết à?"
"Cũng không hẳn là nói vậy, nhưng ta thấy dáng vẻ của họ, chắc là không phản đối như trước nữa, đợi lúc các chi nhánh khai trương, kiếm được tiền, họ nhất định sẽ ủng hộ ta."
"Vậy thì tốt."
Nguyễn Tiểu Mỹ nhìn Trần Qua, trong lời nói đầy vẻ cảm kích: "Cái này cũng phải đa tạ ngươi."
Trần Qua cầm đồ ăn Nguyễn Tiểu Mỹ đưa tới: "Ta nhận lời cảm ơn của ngươi."
"Những thứ này, không hẳn là quà cảm ơn, nhưng ngươi cứ ăn nhanh đi, lát nữa nguội mất, ta ra ngoài trước, không quấy rầy ngươi."
Nói xong Nguyễn Tiểu Mỹ đi ra ngoài.
Trần Qua tháo khẩu trang, ăn hết bánh bao và mì trộn, sau đó cầm túi rác đi vứt.
Chỉ thấy trước quầy lúc này đang có rất nhiều người chơi vây quanh.
"Có suất chơi nào không ạ?"
"Xin lỗi, lịch kín hết rồi ạ, các vị có thể vào nhóm của chúng tôi, buổi chiều chúng tôi sẽ xếp lịch chơi kịch bản giết cuối tuần." Tôn Vân rất kiên nhẫn giải thích.
Những người chơi kia tỏ vẻ thất vọng.
"Hôm nay không phải cuối tuần mà cũng đông như vậy à?"
"Quán của bọn tôi ngày nào cũng đông kín." Tôn Lộ nói, "Tháng sau có thể sẽ có chi nhánh, đến lúc đó sẽ đỡ hơn."
"Tôi thấy chỗ các bạn rộng thế này, chắc vẫn còn phòng chưa mở chứ?"
Tôn Vân và Tôn Lộ nhìn Trần Qua: "Đúng là vẫn còn phòng chưa mở, nhưng chỗ bọn tôi chỉ có 5 người chủ trì, ngày thường chỉ có 4, nên dù kín chỗ bọn tôi cũng không thể mở thêm."
"Vậy thì tuyển thêm người đi, quán các bạn có nhiều phòng thế mà."
"Vâng, bọn em sẽ đề xuất với ông chủ."
Tôn Vân và Tôn Lộ vừa nói vừa nhìn Trần Qua, tỏ ý đã đề xuất với ông chủ.
Một bên Lâm Nhất Thông nhỏ giọng nói: "Trần Qua, hiện giờ khách đông quá, không phải chúng ta còn 5 phòng sao, hay là tuyển thêm người chủ trì đi, rồi sửa sang lại những phòng còn lại, như vậy mỗi ngày có thể mở thêm được mấy suất chơi."
Trần Qua lắc đầu: "Mấy phòng đó sau này còn dùng, trước mắt cứ để vậy đã."
Lâm Nhất Thông thấy Trần Qua nói vậy, cũng không nói gì nữa.
Những phòng ban đầu, trước đây là nhà ma, bên trong trang trí theo phong cách kinh dị, Trần Qua giữ lại những phòng này để chuẩn bị cho sự phát triển sau này.
Nhưng bây giờ cửa tiệm làm ăn quá tốt, mọi người có chút nôn nóng.
Chỉ là Nguyễn Tiểu Mỹ vẫn chưa hề nhắc đến chuyện này, có vẻ rất tin tưởng vào lời Trần Qua đã nói trước đó, điều này khiến Trần Qua cảm thấy rất thoải mái.
Nếu đổi thành ông chủ khác, thấy cửa tiệm làm ăn tốt như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ cách mở rộng thêm mấy phòng còn lại.
Nhưng đúng lúc này, trong tiệm xuất hiện một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ này ăn mặc rất sang trọng, trên mặt cũng đầy vẻ khí chất, có thể thấy hồi trẻ là một mỹ nhân.
Sau khi vào tiệm, người phụ nữ này không nói gì mà quan sát xung quanh.
Trong tiệm, cơ bản toàn là người trẻ tuổi, rất ít thấy người trung niên, phụ nhân này tuy trông sang trọng, nhưng không có vẻ gì là người chơi kịch bản giết.
"A di, có phải cô muốn tìm hiểu về kịch bản giết của chúng tôi không?" Tôn Vân khách khí hỏi.
Người phụ nữ kia lắc đầu, nói: "Chủ tiệm là nam ở đây đâu?"
"Cô tìm ông chủ của bọn tôi có việc gì không ạ?" Tôn Vân hỏi.
"Ta gặp hắn sẽ nói."
Người phụ nữ khí chất rất mạnh, Tôn Vân vội đi gọi Trần Qua đến.
Người đàn bà đánh giá Trần Qua một lượt, nói: "Ta là Kim Tĩnh Phân, mẹ của Nguyễn Tiểu Mỹ, chúng ta tìm chỗ nói chuyện."
Mọi người nghe nói phụ nhân này là mẹ của Nguyễn Tiểu Mỹ, đều hết sức kinh ngạc, nhưng nhìn kỹ, quả thật Nguyễn Tiểu Mỹ có nét giống người phụ nữ này.
Trần Qua nghe nói người kia là mẹ của Nguyễn Tiểu Mỹ, cũng không dám lơ là, mời bà vào một căn phòng riêng, Tôn Vân rót trà tới.
Kim Tĩnh Phân vào phòng, thấy phong cách trang trí kiểu Trung Quốc truyền thống, thần sắc có vẻ dịu đi đôi chút.
"Cửa tiệm nhìn cũng không tệ." Kim Tĩnh Phân thong thả nói.
"Sửa sang cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là cách chơi thôi."
Trần Qua biết Kim Tĩnh Phân đến tìm chắc chắn có chuyện, nhưng hắn không vội hỏi.
"Ta già rồi, chơi không nổi mấy trò của các người trẻ tuổi." Kim Tĩnh Phân nói.
"A di nhìn, cũng chỉ ngoài ba mươi thôi mà, chưa già."
Kim Tĩnh Phân cười nhạt, nói: "Ta nghe nói con gái ta đổi nhà ma thành tiệm kịch bản giết, là ý của ngươi, hơn nữa ba chữ kịch bản giết cũng là nhãn hiệu của ngươi."
"Vâng."
Kim Tĩnh Phân nói: "Nói giá đi."
Trần Qua hơi ngẩn người: "Ừ? Giá bao nhiêu?"
"Bán ba chữ kịch bản giết cho chúng ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
Lúc này Trần Qua mới hiểu, Kim Tĩnh Phân đến đây là vì nhãn hiệu.
Kim Tĩnh Phân lấy ra một tờ chi phiếu và một bản hợp đồng chuyển nhượng nhãn hiệu, nói: "Ba triệu, có đủ không?"
"A di, nhãn hiệu này tôi không có ý định bán." Trần Qua khách khí nói.
"Là chê ít à? Ba chữ, ba triệu, một chữ một triệu, thế không ít rồi." Kim Tĩnh Phân nói.
"Không phải là vấn đề bao nhiêu tiền, nhãn hiệu này, ta không muốn bán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận