Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 249: Ta hát thủ chính ta viết ca khúc (length: 7831)

Trần Qua ở giữa, nghe Trần Ngọc Phác hết bài này đến bài khác, hát liền một giờ.
Loại hình bài hát nào Trần Ngọc Phác cũng hát được, có thư giãn, bi thương tình ca, tràn đầy sức mạnh Rock, nói liên thanh ca dao, thậm chí mấy bài hát khó nhằn nhất bên Hoa Điều, bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác vừa mở lên, Trần Ngọc Phác cũng hát được không hề tỳ vết.
Trần Qua ở bên cạnh nhìn Trần Ngọc Phác, nàng giữ vững phong độ rất ổn, những đoạn cao âm cũng không có chút cảm giác dữ tợn, ngược lại vô cùng giống một ca sĩ chuyên nghiệp đầy kinh nghiệm.
Nếu như nói khi Trần Ngọc Phác không hát, vẻ đẹp của nàng có thể thu hút một trăm người đến xem nàng, nhưng khi nàng cất giọng hát lên, ít nhất có thể thu hút một ngàn người đến.
Trần Qua thậm chí cảm thấy đa số ca khúc của Trần Ngọc Phác, so với người hát gốc còn hát hay hơn, còn lại thì cũng không kém, chỉ là có sự khác biệt.
Nhưng cân nhắc việc Trần Ngọc Phác đang hát trực tiếp, hơn nữa thiết bị âm thanh nhất định không bằng phòng thu, để cho những người đó tới hát, chỉ sợ cũng không ai có thể vượt qua được Trần Ngọc Phác.
Ba người bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác vẫn luôn ở bên cạnh vỗ tay, thỉnh thoảng lại lên tiếng, sau đó là vừa ăn trái cây vừa lén nhìn phản ứng của Trần Qua.
Trần Qua đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Điều kiện giọng hát của Trần Ngọc Phác thật sự quá tốt, có sự linh hoạt huyền ảo của âm thanh Vương Phi, cũng có sự bùng nổ tương tự của âm thanh Đặng Tử Kỳ, có sức xuyên thấu của âm thanh Trương Thiều Hàm, cũng có sự quyến rũ của âm thanh Mạc Văn Úy, ở những ca khúc khác nhau, âm thanh của nàng có thể biến hóa tạo ra những cảm nhận khác nhau.
Có thể nói về việc kiểm soát ca khúc, sự trải nghiệm nhẹ nhàng của Trần Ngọc Phác cũng đạt đến trình độ kinh người, mỗi một cách xử lý đều rất phù hợp, đây cũng là lý do Trần Qua cảm thấy nàng hát hay hơn bản gốc sau khi nghe nàng hát.
Nói thật, với điều kiện giọng hát và ngoại hình của Trần Ngọc Phác, không thành Thiên Hậu thì thật khó tin.
Trần Ngọc Phác hát khoảng mười bài, cuối cùng cũng hơi mệt chút, nàng ngồi xuống, đưa micro cho bạn cùng phòng.
"Mấy người hát đi, ta nghỉ một lát."
Mấy người bạn cùng phòng cười nói: "Ngươi hát xong rồi, bọn ta còn dám hát à, mất mặt chứ sao."
Bảo Phỉ Phỉ hỏi Trần Qua: "Trần lão bản, có lời nào muốn nói không?"
Trần Qua đi qua ngồi xuống, nói với Trần Ngọc Phác: "Ngươi hát hay quá."
"Đương nhiên rồi, Tiểu Ngọc có thể là người có điểm số chuyên ngành cao nhất trong hai mươi năm qua của học viện chúng ta đấy!"
Trần Qua nói: "Giỏi vậy sao!"
"Ngươi không tin à? Thật đấy! Không chỉ một thầy giáo nói vậy đâu."
Trần Qua thật lòng khen Trần Ngọc Phác giỏi, nhưng trong tai mấy người bạn cùng phòng, lại nghe ra như Trần Qua không quá tin tưởng.
Dù sao thì Học viện âm nhạc Hoa Điều là học viện âm nhạc tốt nhất cả nước, ai vào được đều là người xuất sắc.
Nói một người nào đó là nhất học viện thì cũng đã rất khoa trương, cái gì mà tốt nhất hai mươi năm qua, những lời này, đương nhiên rất khó khiến người ta tin được.
Trần Qua nghe thấy các nàng cho rằng mình không tin, giải thích một câu: "Ta thật sự tin mà, Trần Ngọc Phác đồng học, 4 quãng 8 âm vực, trong toàn bộ ca sĩ Hoa Điều, cũng không vượt quá 5 người rồi."
Trần Qua nói là ca sĩ Hoa Điều, chứ không phải nữ ca sĩ.
Ca sĩ bình thường đều chỉ có 2-3 quãng 8 âm vực, ca sĩ có 3 quãng 8 âm vực đã là rất tốt, mà khoảng cách giữa 3 quãng 8 và 4 quãng 8 là 12 nốt nhạc.
Sau 3 quãng 8, mỗi một nốt nhạc đều rất khó vượt qua.
Rất nhiều ca sĩ hát bị phô, cũng là vì hát những nốt cao hoặc trầm không thuộc về âm vực của mình.
Những ca sĩ 3 quãng 8 đã được coi là rất tốt, còn trong giới ca sĩ được công nhận ở Hoa Điều, đại đa số âm vực của mọi người đều là 3 quãng 8 + ba bốn nốt nhạc mà thôi.
Ca sĩ có 4 quãng 8, cả nam lẫn nữ, thật sự không có đến 5 người, ở trong phòng thu thì coi như có thể miễn cưỡng có 5 người, nhưng nếu hát trực tiếp thì chắc chỉ có 2-3 người thôi.
Độ cao thấp của âm vực, mặc dù không trực tiếp đại biểu cho việc ca sĩ hát hay hay dở, nhưng rõ ràng có thể quyết định một ca sĩ có khả năng kiểm soát đa dạng các ca khúc.
Hơn nữa, người có 4 quãng 8, cả giọng cao và giọng trầm đều rất mạnh, có chút luyện tập cùng hòa thanh thì sẽ rất cảm động, có thể nói là toàn diện hơn so với người có âm vực thấp hơn.
Âm vực cao thấp, mặc dù có thể được cải thiện nhờ tập luyện, nhưng điều kiện giọng hát của mỗi người đều đã cố định, đôi khi cho dù cố gắng đến mấy, cũng không thể phá vỡ giới hạn 4 quãng âm.
Giống như chạy 100 mét, có thể chạy trong 10 giây, cả thế giới cũng chỉ có mấy người như vậy, không phải cứ cố gắng là có thể phá kỷ lục được.
Nỗ lực rất quan trọng, nhưng đối với những người hàng đầu, tài năng cũng quan trọng không kém, thậm chí tài năng mới là điều quan trọng nhất.
Mà Trần Ngọc Phác hiển nhiên là người thuộc dạng trời ban cho tài năng ca hát.
Điều kiện 4 quãng âm vực, việc kiểm soát và xử lý ca khúc đều rất thành thục, nói nàng là người có thành tích tốt nhất trong 20 năm qua của Học viện Âm nhạc Hoa Điều, Trần Qua hoàn toàn không bất ngờ.
Bảo Phỉ Phỉ và những người khác nghe Trần Qua nói những từ ngữ chuyên nghiệp về 4 quãng âm vực, hơn nữa còn nói rất chính xác rằng Trần Ngọc Phác thật sự là ca sĩ 4 quãng 8, các nàng cũng vô cùng kinh ngạc.
"Ngươi...Sao lại biết?"
"Ông chủ cũng hiểu về âm nhạc sao?"
"À, đương nhiên rồi, quen Tiểu Ngọc mà, làm sao mà không biết về âm nhạc được chứ?"
Trần Ngọc Phác ngược lại có hơi ngẩn người một chút rồi mới kịp phản ứng, Trần Tinh Vũ ban đầu cũng hát qua, tuy là hát không đặc biệt hay nhưng chắc cũng biết về âm nhạc.
Trần Qua nghe bạn bè của Trần Ngọc Phác trêu chọc, cười nói: "Hiểu sơ sơ thôi mà."
"Vậy ta kiểm tra ngươi, ngươi nghe ra Tiểu Ngọc là 4 quãng 8 từ đâu vậy?"
Trần Qua suy nghĩ một lát rồi nói: "Bài hát 《 tiểu ma trảo 》 vừa rồi, âm thấp nhất chắc là Bb 2, âm cao nhất hẳn là đoạn điệp khúc bài 《 long trời lở đất 》 vừa rồi, cao nhất phải đến B 6 rồi."
Mấy người bạn cùng phòng nghe Trần Qua nói hoàn toàn đúng, không khỏi giơ ngón tay cái với Trần Qua.
"Ông chủ, ra gì đó nha!"
"Từng học âm nhạc sao?"
"Nếu ông chủ hiểu về âm nhạc, vậy ngươi hát hai bài đi!"
"Đúng đó, hát hai bài đi!"
"Song ca tình ca với Tiểu Ngọc!"
"Đúng đúng đúng, song ca tình ca, để ta chọn bài cho."
Vừa nói các nàng không quan tâm đến việc Trần Ngọc Phác phản đối, liền chọn cho hai người bài « yêu ngươi tâm », đây là một bài hát song ca tình ca nam nữ khá nổi tiếng ở thế giới này, lời bài hát tràn ngập tình yêu.
Mấy người bạn cùng phòng nhét micro vào tay Trần Qua, rồi lại để Trần Ngọc Phác cầm micro, sau đó thúc giục hai người bắt đầu hát.
Trần Ngọc Phác rất là lúng túng, hát hò thì ngược lại không có gì, hát song ca tình ca, còn là hát cùng Trần Qua, ít nhiều có chút ngại ngùng, trong đầu toàn là lời bài hát, nhịp tim của nàng thoáng cái liền nhanh hơn.
Trần Qua cũng không muốn hát, tiếng nhạc dạo đã vang lên, mấy người bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác lại ở bên cạnh thúc giục.
Trần Qua không có cách nào đành nói: "Ta hát một mình đi."
"Vậy không được, đây là song ca nam nữ mà, hai người cùng hát đi chứ."
Trần Qua nói: "Ta hát đơn thôi được không?"
"Không được, không được."
Mấy nữ sinh căn bản không đồng ý.
"Mấy cậu đừng làm khó Trần Qua nữa." Trần Ngọc Phác xin giúp đỡ.
"Aiyo, Tiểu Ngọc xót người kìa."
"Chỉ hát một bài thôi mà, mấy người sợ cái gì chứ?"
Trần Ngọc Phác nhìn Trần Qua, vẻ mặt bất lực.
Trần Qua hết cách, chỉ còn nước tung chiêu cuối, nói: "Nếu không... Ta hát một bài hát do ta viết nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận