Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 250: « Minh Nguyệt lúc nào có » (length: 8050)

Trần Qua nói muốn hát một bài tự viết bài hát, lúc này mấy bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác liền hứng thú, cũng không còn la hét muốn Trần Qua cùng Trần Ngọc Phác song ca nữa.
"Tự viết bài hát?"
"Tiểu Ngọc, bạn trai ngươi còn biết viết ca khúc đó!"
"Nhanh hát cho bọn ta nghe một chút!"
Trần Ngọc Phác cũng có chút bất ngờ, nàng tự nhận là đã rất hiểu về Trần Tinh Vũ rồi, nhưng lại không hề biết hắn còn biết viết ca khúc.
Bất quá nghĩ lại thì Trần Tinh Vũ gặp chuyện cũng đã hai năm rồi, ít nhất có một năm rưỡi là hắn có thể ở trong trạng thái học tập, thời gian dài như vậy, hắn có thể cũng đã tốn rất nhiều thời gian vào việc học rồi.
Quả nhiên là thần tượng của mình, trước kia chỉ vì làng giải trí bận rộn nên hắn không có thời gian sáng tác, sau khi xảy ra chuyện, đối với hắn mà nói, ngược lại có thể lắng đọng lại để sáng tác, lên kế hoạch cho tiết mục, bây giờ lại còn viết bài hát, xem ra đúng là ứng với câu nói kia.
Họa này phúc thật sự là khó lường.
Bây giờ Trần Qua trong người chỉ có một ca khúc « Minh Nguyệt lúc nào có », là trước kia hệ thống nhiệm vụ của Trần Qua tặng.
Bài hát này, thực ra chính là bài từ nổi tiếng của Tô Thức.
Thực ra cái thế giới này cũng có bài ca này, hơn nữa cũng không ít người phổ nhạc cho bài này, nhưng kết quả cũng rất bình thường, cũng không có nhạc khúc nào đặc biệt xuất sắc để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Trần Qua bị mấy bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác kích động, không thể làm gì khác hơn là hát bài hát này để đối phó qua loa.
Nhạc trong phòng dừng lại, mọi người đều nhìn Trần Qua.
Trần Qua có chút lúng túng nói: "Ta hỏi trước nhân viên phục vụ xem, có đàn ghi-ta không. . ."
Trong phần thưởng của hệ thống, trước kia Trần Qua cũng có trình độ sơ cấp về đàn ghi-ta, phức tạp thì không được, nhưng đệm nhạc đơn giản thì vẫn không có vấn đề.
Trần Qua vừa nói xong, Bảo Phỉ Phỉ liền ấn nút gọi phục vụ ở trên tường, rất nhanh nhân viên phục vụ đi vào.
"Xin hỏi quý khách cần gì ạ?"
"Chỗ các anh có đàn ghi-ta không? Lấy cho chúng tôi một cây đàn ghi-ta."
Cái quán karaoke này coi như là khá đắt tiền, chi phí cũng không thấp, nhân viên phục vụ lập tức nói: "Có ạ, lập tức sẽ mang ra cho ngài."
Mọi người nghe nói nơi này vẫn có đàn ghi-ta, cũng rất hài lòng.
Một lát sau, nhân viên phục vụ cầm đàn ghi-ta đi vào, Trần Qua nhận lấy.
Đối diện hai cánh cửa có một loại sân khấu giống như ở quầy bar, phía trên có micrô và ghế cao thấp.
Trần Qua cầm đàn ghi-ta, gắn micrô lên giá, sau đó điều chỉnh lại vị trí ngồi, gảy thử dây đàn.
Âm vẫn còn hơi sai, Trần Qua điều chỉnh lại một chút.
Mấy cô gái thấy Trần Qua còn rất chuyên nghiệp, càng khẳng định Trần Qua là người hiểu về âm nhạc.
Đối với các nàng mà nói, một chàng trai biết về âm nhạc, giá trị mị lực sẽ tăng lên rất nhiều.
Trần Qua dựa vào kỹ năng sơ cấp đàn ghi-ta mà hệ thống cấp cho, bắt đầu nhẹ nhàng gảy dây.
Hướng về phía micrô, Trần Qua nhẹ nhàng, dịu dàng hát lên.
"Minh Nguyệt lúc nào có? Nâng cốc hỏi Thanh Thiên.
Không biết trên trời cung khuyết, đêm nay là năm nào."
...
"Nhân hữu bi hoan ly hợp, nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyện nhân trường cửu, ngàn dặm cộng thiền quyên."
...
Bài hát này cũng không khó, cũng không có gì đặc biệt phải xử lý, tông cũng không cao, bây giờ Trần Qua dù không có bất kỳ kỹ năng ca hát nào, nhưng kiếp trước nghe cũng nhiều, cộng thêm sau khi hệ thống cấp cho, Trần Qua đã sớm thuộc lòng bài hát này đến mức không thể quen hơn được nữa.
Cho nên Trần Qua hát ra, vẫn đủ hoàn chỉnh.
Trần Ngọc Phác và những người khác lẳng lặng nghe Trần Qua hát xong, ba người còn lại ít nhiều vẫn còn có chút thất vọng.
Các nàng cho rằng Trần Qua tự viết chữ và nhạc, không ngờ Trần Qua lại hát lại nhạc phổ từ thơ của người xưa, hơn nữa bài hát này nghe bình bình đạm đạm, có vẻ như cũng không có gì đặc biệt.
Bất quá cũng không khó nghe là được.
Chỉ có Trần Ngọc Phác nghe như si mê như say đắm.
Nghe thì, giọng hát và độ chuẩn âm của Trần Qua chỉ có thể nói là ở mức tương đối ổn trong số người bình thường, trong tai của những người chuyên nghiệp như các nàng, thì thực ra không tính là rất chuyên nghiệp.
Nhưng ca khúc này, Trần Ngọc Phác lại cảm thấy rất hay.
Âm nhạc thịnh hành ở Hoa Điều bị Mân quốc và Hàn quốc xâm nhập đã lâu, rất nhiều người có ấn tượng về ca khúc thịnh hành, đều là những bản nhạc có âm thanh điện tử, nhạc nền phối khí cầu kỳ, phức tạp thì mới được coi là ca khúc hay.
Ngược lại, đối với những bài hát nhẹ nhàng, tĩnh lặng như vậy lại không ưa.
Nhưng sau khi Trần Ngọc Phác nghe Trần Qua hát xong, lại cảm thấy loại nhạc khúc này đặc biệt thích hợp với bài hát, phù hợp với ca từ và tinh thần của bài hát.
So với nhiều người ở Hoa Điều trước kia đã phổ nhạc cho bài ca này, rõ ràng Trần Qua hát hay hơn.
Trần Ngọc Phác nghe Trần Qua hát xong, vẻ mặt như người mất hồn, vỗ tay cho Trần Qua.
Mấy người kia thấy Trần Ngọc Phác vỗ tay, cũng vỗ tay theo một cách khách khí.
Các nàng không phải sinh viên hệ soạn nhạc, không rõ nhạc của Trần Qua có được hay không, nhưng nghe cũng coi như dễ chịu, nếu đặt trong số người bình thường, thì đương nhiên vẫn rất có tài năng âm nhạc.
"Ca khúc này rất hay!" Trần Ngọc Phác dẫn đầu đi đến trước mặt Trần Qua nói.
Trần Qua cười nói: "Chỉ là hát không được hay lắm."
"Anh hát cũng rất hay." Trần Ngọc Phác nói.
"Làm khó em, nói lời trái lương tâm vậy."
"Không có, thật sự là dễ nghe." Trần Ngọc Phác nói.
Trần Qua không biết nàng đang dỗ dành mình, hay là thật sự có cảm tình với mình, nghe nàng nói vậy, cười nói: "Thực ra bài hát này... Em hát rất hợp."
Trần Ngọc Phác sững sờ, nói: "Em hát?"
"Đúng vậy, anh không quá hợp với bài hát này, nếu em muốn, thì bài hát này cho em hát."
Bài « Minh Nguyệt lúc nào có » này vốn dĩ là thích hợp cho con gái hát, Trần Qua cũng không phù hợp, hôm nay nghe được thực lực đáng kinh ngạc của Trần Ngọc Phác, Trần Qua cũng đang nghĩ những bài hát sau này không phù hợp với bản thân, có thể cho nàng hát.
Của ngon không để người ngoài, đối với những người khác thì Trần Ngọc Phác là fan số một của mình, không phải người ngoài.
Trần Ngọc Phác nghe Trần Qua nói viết ca khúc cho mình, trong lòng cảm động đến mức có chút không nói nên lời.
Mấy bạn cùng phòng của Trần Ngọc Phác thì ồn ào lên.
"Ai da, Trần lão bản là cố ý đúng không, tặng bài hát cho Tiểu Ngọc."
"Bỗng nhiên cảm thấy rất lãng mạn đó."
Trần Qua nói: "Vừa nãy hát, em nhớ được bao nhiêu?"
Trần Ngọc Phác nói: "Em cơ bản đều nhớ rồi."
Dù sao cũng là học sinh chuyên nghiệp đứng đầu học viện âm nhạc, . . Bài hát này cũng không phức tạp, cộng thêm là Trần Qua hát, Trần Ngọc Phác nghe rất chăm chú, mới hát xong, đương nhiên nàng vẫn còn nhớ được.
"Vậy em hát lại một lần, anh nghe thử." Trần Qua nói.
"Thôi đi." Trần Ngọc Phác nói.
Trần Qua cười nói: "Sao vậy, em sợ sau khi hát, sẽ đả kích anh sao? Yên tâm đi, anh không phải ca sĩ chuyên nghiệp, em hát hay hơn anh là điều đương nhiên, anh sẽ không cảm thấy bị đả kích."
Mấy cô bạn gái khác cũng giục Trần Ngọc Phác hát thử, Trần Ngọc Phác không thể làm gì khác hơn là cầm micrô lên bắt đầu hát.
"Minh Nguyệt lúc nào có? Nâng cốc hỏi Thanh Thiên.
Không biết trên trời cung khuyết, đêm nay là năm nào."
...
Trần Ngọc Phác hát một cách nhẹ nhàng, dịu dàng, giống như một giấc mộng, thì thầm, hoặc như đang ca hát giữa đám mây, mờ ảo, linh hoạt, kỳ ảo.
Câu cuối cùng "Đãn nguyện nhân trường cửu, ngàn dặm cộng thiền quyên", Trần Ngọc Phác nhìn về phía Trần Qua, hát càng thâm tình và chân thành, nghe mà tim Trần Qua cũng rung động theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận