Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 306: Nữ nhân trực giác rất chính xác (length: 7785)

Chờ Trần Qua đi ra khỏi phòng, bên ngoài Nguyễn Tiểu Mỹ cùng Trần Ngọc Phác hai người sóng vai mà ngồi, hai người trò chuyện rất là tâm đầu ý hợp.
"Ha, hai người các ngươi khi nào quen nhau thân thiết vậy?" Trần Qua cười nói.
Thấy Trần Qua đi ra, Nguyễn Tiểu Mỹ thoáng cái xụ mặt xuống.
"Sao vậy?" Trần Qua thấy Nguyễn Tiểu Mỹ hậm hực, không hiểu hỏi.
Nguyễn Tiểu Mỹ tức giận nói: "Tốt ngươi một cái Trần Qua, ngươi làm công ty nghệ thuật, thế nào cũng không nói cho ta một tiếng!"
Trần Qua mới hiểu được Nguyễn Tiểu Mỹ giận cái gì, cười nói: "Chỉ là một cái xưởng nhỏ mà thôi, không có gì ghê gớm."
"Xì, ngươi người này không...thật thà, nhất định là sợ ta muốn vào nhóm, chia tiền của ngươi, đúng không!"
Trần Qua cười nói: "Công ty của ta bây giờ hơn mười người, chỉ có Trần Ngọc Phác một người nghệ sĩ, còn chẳng có hoạt động gì, mỗi ngày đều thua lỗ tiền, đâu có kiếm được tiền!?"
"Cắt! Ta vậy mới không tin, ngươi thua lỗ tiền cũng chỉ là tạm thời, điều kiện của Trần Ngọc Phác như vậy, sau này chẳng phải một đường nổi tiếng sao, bây giờ ngươi chính là muốn giấu mỹ nhân, sau này một mình phát tài!"
"Ta thấy cũng đúng đấy!"
"Ha ha, ta cũng đồng ý với cách nói của ông chủ Tiểu Mỹ."
Tôn Vân, Tôn Lộ hai người lại góp vào cho náo nhiệt.
Mấy người hiển nhiên đều chỉ là nói đùa.
Trần Qua biết rõ Nguyễn Tiểu Mỹ không phải quan tâm chuyện tiền bạc, nàng khó chịu là việc Trần Qua chuyện này không nói cho nàng.
"Công ty nghệ thuật... Ta chỉ là làm cho vui thôi..." Trần Qua nói.
Nguyễn Tiểu Mỹ nói: "Vậy ta cũng phải chơi chung! Có mang theo ta không?"
Trần Qua thấy Nguyễn Tiểu Mỹ đưa ra đề nghị như vậy, suy nghĩ một lát, thấy bây giờ mình làm vung tay chưởng quỹ, quả thật cũng không tốt lắm, nếu như có Nguyễn Tiểu Mỹ đi quản lý, ngược lại cũng rất tốt.
Việc cửa hàng kịch bản giết là có thể nhìn ra, năng lực quản lý nhân sự và tiếp đãi khách hàng của Nguyễn Tiểu Mỹ vẫn rất tốt.
Nội dung chính mình kiểm soát là được, còn lại giao cho Nguyễn Tiểu Mỹ, Trần Qua cũng yên tâm.
"Được, nếu như ngươi bằng lòng... Ta có thể cho ngươi góp cổ phần."
Nguyễn Tiểu Mỹ sững sờ, nàng không ngờ Trần Qua lại sảng khoái đồng ý, nhất thời lại chưa chuẩn bị sẵn lời giải thích.
"Không muốn sao?" Trần Qua hỏi.
"À, không phải..." Nguyễn Tiểu Mỹ hoàn hồn lại, "Ta... Ta bằng lòng, dù sao thị trường kịch bản giết bây giờ cũng gần bão hòa, ta cũng nên cân nhắc việc chia ra nhiều hướng, giới nghệ sĩ... Rất tốt."
"Được, vậy quyết định vậy cho nhanh!"
Mọi người thấy Trần Qua thẳng thắn như vậy, cũng có chút bất ngờ.
Chơi đây à?
Như vậy qua loa sao?
Các nàng nào biết rõ, Trần Qua vốn dĩ lười quản lý, kiếm tiền cũng không quá quan tâm, hắn muốn chỉ là danh tiếng mà thôi.
Nguyễn Tiểu Mỹ nhìn đồng hồ, nói: "Thời gian không còn sớm, có muốn ta đưa các ngươi về không?"
Vừa nói Nguyễn Tiểu Mỹ nhìn về phía Trần Ngọc Phác: "Cô ở đâu?"
Trần Ngọc Phác nói: "Ta ở chung với Trần Qua."
Nguyễn Tiểu Mỹ nghe vậy mặt hơi đờ ra, Lâm Tư ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.
Hai người này ở chung rồi á?
Tôn Vân, Tôn Lộ hai người biết nhiều hơn một chút, giải thích: "Bọn họ chỉ là ở cùng một khu chung cư, không phải ở chung một căn."
Trần Ngọc Phác và Trần Qua nghe vậy, cũng lập tức giải thích, câu nói vừa rồi có chút hiểu lầm.
"Đúng, ta tới Giang Ninh không có chỗ ở, Trần Qua cho ta thuê phòng, vừa vặn ở ngay khu nhà của bọn hắn."
Nguyễn Tiểu Mỹ nhìn về phía Trần Qua, nói: "Có lẽ là Trần Qua cố ý, muốn gần nơi lầu các đây."
"Cũng có thể!" Trần Qua nói, "Ta chỉ là hôm đó về nhà vừa ra ngoài thấy có người cầm tờ giấy nói có nhà cho thuê, ta nghĩ một chút, vừa vặn tiết kiệm tiền môi giới, liền cho Tiểu Ngọc thuê."
Nguyễn Tiểu Mỹ bĩu môi, nói: "Cái khu nhà của ngươi ta biết rõ, cũng không tìm cho người ta thuê một khu tốt một chút."
"Ta thấy rất tốt." Trần Ngọc Phác nói.
Nguyễn Tiểu Mỹ trong lòng có chút khó chịu, nói: "Được, dù sao cũng tiện đường, ta đưa các ngươi về."
"Cạch..." Trần Ngọc Phác nhìn về phía Trần Qua, hiển nhiên là nghe Trần Qua rồi.
Trần Qua cười nói: "Có xe không ngồi, ngốc sao, đi thôi!"
Nguyễn Tiểu Mỹ vì vậy lái chiếc xe sang của mình đưa Trần Ngọc Phác và Trần Qua về khu nhà của bọn họ.
Thấy Trần Qua và Trần Ngọc Phác xuống xe rời đi, trong ánh mắt của Nguyễn Tiểu Mỹ lại có thêm chút ghen tị.
Lâm Tư ở trên xe không nhịn được nói: "Tiểu Mỹ, hôm nay chị có vẻ không đúng lắm nha."
Nguyễn Tiểu Mỹ hơi sững sờ, nói: "Sao lại không đúng?"
Lâm Tư im lặng vài giây, cuối cùng không nhịn được nói: "Chị... Có phải là thích Trần Qua rồi không?"
Nguyễn Tiểu Mỹ cả người run lên, rõ ràng đến vậy rồi sao?
Nàng tự mình cũng không biết rõ tình cảm của mình đối với Trần Qua là gì.
Bạn bè?
Đồng đội hợp tác?
Hay là thương hại hắn?
Dường như cũng không phải.
Nhưng khi nhìn Trần Ngọc Phác và Trần Qua thân mật như vậy, cùng nhau đi cùng nhau về, nàng, Nguyễn Tiểu Mỹ lần đầu tiên trong đời có cảm giác khó chịu.
"Sao có thể chứ, làm sao có thể được?" Nguyễn Tiểu Mỹ cười gượng nói.
Thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Nguyễn Tiểu Mỹ, Lâm Tư cũng không nói gì thêm, lái xe rời đi.
Mà bên kia, Trần Qua và Trần Ngọc Phác hai người cùng nhau đi về.
"Trần Qua, Nguyễn Tiểu Mỹ rất tốt, sao không sớm một chút giới thiệu chúng ta quen biết nhau?"
Trần Qua cười nói: "Khác nói như là ta không giới thiệu các người quen biết vậy, nàng bận nhiều việc, ta chỉ là không cố tình sắp xếp để hai ngươi quen nhau thôi."
Trần Ngọc Phác trong lời nói có ý khác, nói: "Ta biết rõ nàng bận nhiều việc, hơn nữa lại rất giỏi giang, là một người rất hiền nội trợ."
"Lần đầu tiên gặp mặt, mà cô cái gì cũng biết."
"Trực giác của phụ nữ rất chính xác!"
Hai người vừa đi vừa nói, đi tới cửa khu nhà, Trần Qua bỗng nhiên dừng bước.
Trần Ngọc Phác thấy Trần Qua dừng bước, cũng dừng lại.
Thấy ánh mắt của Trần Qua nhìn chằm chằm về phía trước không xa, Trần Ngọc Phác cũng theo ánh mắt của Trần Qua nhìn sang.
Chỉ thấy ở cửa khu nhà cách đó không xa, có một bóng dáng yểu điệu, mái tóc dài phiêu phiêu nữ tử đứng đó, có điều cô gái đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt.
Trần Ngọc Phác liếc mắt nhìn Trần Qua, nhẹ nhàng nói: "Trực giác phụ nữ, cô gái đó rất đẹp."
Trần Qua nhận ra người kia, chính là Dương Vũ Giai đã lâu không gặp, nhưng gần như ngày nào cũng thấy trên tivi!
Trần Qua không ngờ Dương Vũ Giai lại tới!
Cuối năm ngoái, Dương Vũ Giai cũng xem như đã giúp mình một lần, khiến người nhà của Vưu Lộ tới nhà mình xin lỗi.
Cho nên lúc này Trần Qua đối với Dương Vũ Giai, ngược lại cũng không có hận ý gì, nhưng nếu phải nói là có cảm tình gì, cũng không có.
Trần Qua vốn là cảm thấy giữa hai người đã huề nhau, sau này sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Nhưng không ngờ nàng vẫn tìm tới.
Trần Qua nói với Trần Ngọc Phác: "Cô về trước đi."
Trần Ngọc Phác cười nói: "Sao vậy, anh định đẩy tôi ra, để đi hẹn hò với mỹ nữ à?"
Trần Qua có chút cạn lời, nói: "Cô muốn đi theo cũng được!"
Trần Qua trong đầu nghĩ có người đi theo, Dương Vũ Giai cũng sẽ không làm ra điều gì kỳ quái.
Nên biết, Dương Vũ Giai lần đầu tiên tìm tới mình, lại còn chủ động dâng hiến.
Trần Qua sợ nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, nếu nàng thật lại có ý định đó, Trần Qua thật sự sợ mình không khống chế được mình mất.
Dương Vũ Giai từ xa thấy Trần Qua cùng một cô gái đi chung, ngây người tại chỗ.
Một lát sau, Trần Qua đi tới, bên cạnh hắn Trần Ngọc Phác cũng đi theo sau lưng, tò mò nhìn Dương Vũ Giai.
============================INDEX==
Bạn cần đăng nhập để bình luận