Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 189: 1 nói khó nói hết chẳng ra gì (length: 7924)

Thấy Trác Vi đối với chính mình lòng cảm kích, Trần Qua nói: "Không phải ta đang giúp các ngươi đâu, là các ngươi đang giúp ta, bởi vì các ngươi khích lệ, ta mới chịu đựng qua quãng thời gian đen tối đó, cũng nhờ các ngươi trợ giúp, bây giờ ta mới sống được ổn thỏa."
Trác Vi nghe, cười nói: "Vậy coi như chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nhé."
"Ừ, giúp đỡ lẫn nhau."
Trác Vi chậm rãi lấy lại tâm trạng, nói: "Lão đại, sao ngươi không nói cho ta biết sớm hơn chứ, nếu không phải hôm nay ta đến thăm ngươi, ngươi còn định lừa ta đến bao giờ?"
Trần Qua nói: "Ta muốn ngay từ đầu nói cho ngươi biết thân phận thật của ta, ta gửi bản thảo cho ngươi, e là ngươi cũng không thể đối đãi bình thường được."
Trác Vi nghe vậy, có chút sững sờ, nàng cảm thấy Trần Qua nói đúng.
Nếu ngay từ đầu đã biết rõ tác giả khó nói hết này là Trần Tinh Vũ, dù hắn viết dở đi nữa, Trác Vi cũng sẽ ký hợp đồng, thậm chí cố gắng hết mình để tranh thủ thêm tài nguyên.
Đó không hoàn toàn là tư tâm, mà là Trác Vi muốn giúp Trần Tinh Vũ lúc này.
Trần Qua không nói ra, Trác Vi mới có thể coi hắn như một tác giả bình thường mà đối đãi, bình thường trao đổi và đánh giá.
Bây giờ Trần Qua nói ra thân phận cũng không sao cả rồi, bởi vì cho dù không biết Trần Qua là thần tượng Trần Tinh Vũ của mình, Trác Vi cũng sẽ xem hắn như ông tổ mà cung phụng.
"Ta thừa nhận, nếu ngươi nói cho ta biết thân phận của ngươi, ta chắc chắn sẽ không đối đãi bình thường với ngươi, nhưng vì tiểu thuyết ngươi viết quá hay, việc ta có giữ được tâm thái bình thường hay không không còn quan trọng nữa, dù sao kết quả cũng như nhau, ta khẳng định sẽ cho ngươi đãi ngộ cao nhất."
Lời này không hề nói dối, với thành tích của Trần Qua hiện tại, đừng nói Trác Vi, chính tổng biên tập Chu Trí Dũng cũng phải nâng niu Trần Qua.
Trần Qua cười một tiếng, nói: "Ta không nói cho ngươi còn một nguyên nhân khác, là ta không muốn quá nhiều người biết thân phận của mình, ngươi biết đấy, trước đây ta là người như thế nào, ta không muốn mọi người biết chuyện này."
Trần Qua không muốn người khác biết đến thân phận trước kia của mình, thứ nhất là để tránh rắc rối, nếu mọi người biết mình từng là Trần Tinh Vũ, chắc chắn sẽ hỏi về những chuyện trong giới giải trí trước đây của mình, mà ta lại không có ký ức của Trần Tinh Vũ, sẽ rất lúng túng.
Thứ hai là việc giấu kín thân phận này, có lẽ sẽ giúp ta có thêm được chút danh tiếng.
Nói tóm lại, bây giờ Trần Qua cảm thấy không ai biết thân phận mình là tốt nhất.
Là một fan trung thành của Trần Tinh Vũ, Trác Vi hiểu nỗi khổ của Trần Qua khi không muốn người khác biết thân phận thật của hắn.
"Được, ta tuyệt đối không hé răng chuyện này với ai, dù ngươi nói bọn họ là bạn bè ngươi đi nữa."
Trần Qua muốn nghe chính là những lời này của Trác Vi, hắn cũng hoàn toàn tin Trác Vi sẽ giữ bí mật cho mình.
"Cám ơn." Trần Qua nói.
Trác Vi lắc đầu, nói: "Là ta phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã xuất hiện trong thế giới của ta."
Khi Trác Vi nói câu này, mắt cô ấy lấp lánh ánh sao.
Dù Trần Qua đã bị hủy dung, trong mắt nàng, hắn vẫn là một người hoàn mỹ.
Bây giờ biết Trần Qua còn có thể lên kế hoạch chương trình, viết tiểu thuyết lại hay đến thế, nàng cảm thấy mình càng yêu Trần Qua hơn.
"Đến từ Trác Vi danh vọng +1."
Một tình yêu màu hồng.
Trần Qua định vỗ nhẹ vai Trác Vi, nhưng vừa thấy thông báo của hệ thống, Trần Qua giật mình rút tay về.
"Gọi tổng biên tập vào đi."
Hai người ở cùng nhau tiếp nữa sẽ rất ngượng, Trần Qua lập tức gọi Chu Trí Dũng vào.
Lúc này Trác Vi mới nhớ đến mục đích chính của mình, gật đầu, đi ra ngoài gọi Chu Trí Dũng.
Vốn Chu Trí Dũng cùng Trác Vi đến tìm Trần Qua, Tôn Vân Tôn Lộ cũng rất tò mò, sau khi thấy Chu Trí Dũng đi ra, để Trần Qua và Trác Vi ở trong phòng, hai cô nàng lại nổi lên máu hóng hớt.
Hai người nhìn nhau, cảm thấy lại có kịch hay để xem rồi.
Lúc này Trác Vi đi ra, hốc mắt đỏ hoe, nhìn rõ là vừa mới khóc, Tôn Vân Tôn Lộ thấy Trác Vi như vậy, đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là tò mò hơn.
Trần Qua và Trác Vi đã xảy ra chuyện gì trong phòng vậy?
"Tổng biên tập, người kia gọi anh vào." Trác Vi gọi Chu Trí Dũng một tiếng.
Chu Trí Dũng nghe Trần Qua gọi mình, cũng lấy lại tinh thần, nhưng chợt thấy hốc mắt của Trác Vi phiếm hồng, hắn ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn Trác Vi. Trác Vi cũng biết hắn nhìn thấy mắt mình đỏ, vì vậy cúi đầu, quay người đi vào.
Chu Trí Dũng càng khẳng định, Trác Vi và Trần Qua có chuyện!
Bây giờ nghĩ lại, quan hệ của bọn họ không chỉ đơn giản là quen biết thôi đâu.
Biết rõ mối quan hệ này, Chu Trí Dũng lại thấy vui vẻ hơn.
Buổi đàm phán hôm nay chắc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Sau khi Chu Trí Dũng vào phòng của Trần Qua, Tôn Vân và Tôn Lộ bắt đầu hóng chuyện.
"Tỷ, cô gái đó vừa mới khóc đấy!"
"Thấy rồi."
"Ngươi nói cô gái đó và Trần Qua có quan hệ gì?"
"Ta làm sao mà biết..."
"Ngươi nói có khi nào Trần Qua đối với nàng..."
Tôn Vân liếc Tôn Lộ, nói: "Em nghĩ cái gì vậy, Trần Qua không phải là người như thế, hơn nữa nếu đúng là như thế, cô ta đâu thể đứng yên như vậy được, sao bây giờ còn đi vào trong đó."
Tôn Lộ gật đầu, nói: "Vậy sao cô ta lại khóc nhỉ?"
"Em hỏi cô ta đó, hỏi ta thì ta làm sao biết được."
"Ngươi nói có khi nào... là bạn gái cũ của Trần Qua không?"
Tôn Vân cười bất lực: "Lại nữa rồi, lần trước Chu Văn Lôi đến gặp Trần Qua, chúng ta cũng nghĩ như thế đấy."
"Đúng ha, biết đâu Trần Qua vì cô gái này mà từ chối Chu Văn Lôi thì sao, nhưng... hình như cô này so với Chu Văn Lôi thì cũng chẳng hơn, cũng chẳng thấy đẹp hơn Chu Văn Lôi."
"Em đó, Trần Qua không phải là người trọng hình thức."
"Vậy là nói, có thể là Trần Qua thích nàng?"
Tôn Vân cũng tò mò nhìn về phía cửa phòng, lắc đầu nói: "Ta cũng tò mò, nhưng mà thôi, đừng đoán mò."
"Chị thấy đó, có lẽ vậy đó, ...Trần Qua, Chu Văn Lôi và cô gái này có quan hệ tình tay ba, bọn họ quen nhau từ trước, Chu Văn Lôi một mực thích Trần Qua, nhưng Trần Qua và cô gái kia mới là một cặp, sau khi Trần Qua bị hủy dung đã rời khỏi quê nhà, đến Giang Ninh, rồi Chu Văn Lôi tìm đến Trần Qua, cô ta thấy Trần Qua bây giờ hủy dung rồi, sẽ chấp nhận mình, nên đã chủ động tỏ tình, kết quả Trần Qua vẫn không quên được cô gái kia, nên đã từ chối Chu Văn Lôi."
"Sau đó Chu Văn Lôi không vui, liền nói chuyện của Trần Qua cho cô gái đó biết, cô gái đó có lẽ cũng không quên được Trần Qua, cho nên đã tìm đến, em thấy chị nói có lý không?"
Tôn Vân cười nói: "Em nói thế, nghe thật đúng là một bộ phim thần tượng có nội dung lên xuống."
"Nhưng mà có lý đó chứ!" Tôn Lộ nói.
Tôn Vân không để ý, nói: "Em có thể đi viết tiểu thuyết đấy, chắc có thể so được với « Quỷ Xuy Đăng »."
Nói đến « Quỷ Xuy Đăng », Tôn Vân chợt ngẩn ra.
"Lộ, lúc nãy em có nghe thấy cô gái đó gọi người đàn ông kia cái gì đó khi gọi anh ta vào không?"
Tôn Vân nghĩ ngợi một chút, nói: "Hình như là, cái gì đó mà có một lời thì phải?"
"Một lời chẳng ra sao... Là Trần Qua!"
"Vậy tại sao lại gọi Trần Qua bằng 'một lời'?"
Tôn Vân nhíu mày, nói: "Em có nghe thấy cô gái đó gọi người đó là gì không?"
"Cô ta gọi anh ta là tổng biên tập gì đó."
"Tổng biên tập... Biên tập, nhà xuất bản, tạp chí xã, hoặc là..." Mắt Tôn Vân mở to.
Tôn Lộ vẫn còn mơ hồ.
"Hoặc là cái gì?"
"Website văn học mạng chứ!" Tôn Vân lớn tiếng nói, "Một lời... Một lời khó nói hết!"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận