Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 307: Đã từng Thương Hải làm khó thủy (length: 7971)

Trần Qua biết rõ Dương Vũ Giai là tìm đến mình, cho nên trốn tránh nàng cũng không có ý nghĩa gì, sai thì trực tiếp hỏi rõ ràng là được rồi.
Ở bên ngoài thì còn dễ nói, thật mang về nhà rồi, có thể liền không nói được rồi.
Trần Qua đi tới trước mặt Dương Vũ Giai, nhìn nàng một hồi, Dương Vũ Giai cũng nhìn Trần Qua một hồi, nhưng phần lớn sự chú ý, đã hoàn toàn bị Trần Ngọc Phác đứng sau lưng Trần Qua thu hút.
"Ngươi tìm ta?" Trần Qua hỏi.
Dương Vũ Giai tới chỗ này, ngoại trừ tìm mình, Trần Qua không nghĩ ra còn có chuyện gì khác.
Dương Vũ Giai lại không trả lời, nàng nhìn Trần Ngọc Phác, hỏi: "Bạn gái ngươi?"
Dương Vũ Giai mang khẩu trang, nhưng giọng của nàng rất đặc trưng, nàng nói chuyện có giọng mũi đặc, nói có chút nũng nịu, cộng thêm ánh mắt rất dễ nhận biết của nàng, cho nên vừa cất lời Trần Ngọc Phác đã nhận ra nàng.
Trần Qua đã từng có tin đồn tình cảm với Dương Vũ Giai, tuy không bị chụp được hình ảnh nào, hai người cũng không thừa nhận gì, nhưng tin đồn thì đã lan ra.
Trần Ngọc Phác đối với Dương Vũ Giai cũng rất quen thuộc, vốn dĩ nhìn đã thấy quen mắt, nghe giọng thì lập tức nhận ra.
Trần Ngọc Phác không ngờ Dương Vũ Giai lại thật đột ngột xuất hiện trước mắt mình như vậy, gần đây nàng đang nổi đình đám mà!
"Dương Vũ Giai?" Trần Ngọc Phác tò mò nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Trần Qua và Dương Vũ Giai đều ngẩn ra.
Họ đều không ngờ Trần Ngọc Phác lại thoáng cái nhận ra Dương Vũ Giai.
Dương Vũ Giai cúi đầu, kéo khẩu trang xuống.
Nàng không muốn bị người nhận ra.
Trần Qua thấy ba người bọn họ thật khôi hài, Trần Qua hỏi Dương Vũ Giai có phải là tìm mình không, Dương Vũ Giai đáp một nẻo, hỏi Trần Ngọc Phác có phải là bạn gái Trần Qua không, còn Trần Ngọc Phác thì sao, cũng đáp một nẻo, hỏi Dương Vũ Giai có phải là Dương Vũ Giai không.
Ba người ai cũng đáp một nẻo, không biết đang trò chuyện cái gì nữa.
"Ừ."
"Không phải."
"Ừ."
Ba người bỗng nhiên đồng loạt trả lời.
Dương Vũ Giai trả lời là "Ừ", ý là mình đến tìm Trần Qua, mình cũng đúng là Dương Vũ Giai.
Còn Trần Ngọc Phác trả lời "Không phải", ý là mình không phải bạn gái Trần Qua.
Nhưng Trần Ngọc Phác không ngờ, Trần Qua lại trả lời "Ừ", nói Trần Ngọc Phác là bạn gái mình.
Trần Ngọc Phác hơi sững sờ, thoáng cái đã hiểu rõ, Trần Qua và Dương Vũ Giai trước từng có một đoạn, sau đó Trần Qua bị hủy dung, hai người cũng chia tay, bây giờ Dương Vũ Giai tìm đến, không biết chuyện gì.
Có lẽ là đến thương cảm cho Trần Qua, mà Trần Qua là người như vậy, không thích bị người thương hại, cho nên nói mình là bạn gái hắn, là muốn trước mặt Dương Vũ Giai tỏ vẻ mình sống rất tốt, còn có bạn gái rất đẹp.
Đương nhiên, cũng có thể Trần Qua chỉ là muốn chọc tức Dương Vũ Giai.
Nhưng không quản là lý do gì, Trần Ngọc Phác cảm thấy mình phải phối hợp với Trần Qua một lần.
Dương Vũ Giai nghe Trần Qua và Trần Ngọc Phác nói không thống nhất, tò mò nhìn họ.
Lúc này Trần Ngọc Phác đưa tay ra, khoác lên tay Trần Qua, mặt cũng áp vào tay Trần Qua, cử chỉ vô cùng thân mật.
Trần Qua hơi có chút không quen, nhưng lập tức bình tĩnh.
Hắn sở dĩ phải nói Trần Ngọc Phác là bạn gái mình, chính là sợ Dương Vũ Giai lại phải vào nhà mình, nói muốn cho mình một cơ hội các kiểu.
Dương Vũ Giai thấy hai người cử chỉ thân mật như vậy, trong lòng có chút chua xót, lại có chút nhẹ nhõm.
Tuy Dương Vũ Giai thấy Trần Ngọc Phác xinh đẹp như vậy, cũng không hiểu vì sao nàng lại thích một người bị hủy dung, nhưng bây giờ tình huống của Trần Qua, Dương Vũ Giai cũng biết đôi chút, biết rõ ít nhất hắn cũng coi như một người thành công, có bạn gái xinh đẹp cũng là bình thường.
"Ta ở Giang Ninh chạy lịch trình, gần chỗ ngươi ở, buổi tối không có gì làm, liền đến đây vòng một chút, cũng muốn nhìn ngươi một chút." Dương Vũ Giai vừa nói vừa nhìn về phía Trần Ngọc Phác nói, "Bạn gái ngươi rất xinh đẹp, so với đa số minh tinh mà ta từng thấy còn đẹp hơn."
Trần Ngọc Phác biết rõ, lúc này có mấy lời là cần phải do mình nói ra.
Trần Ngọc Phác cười nói: "Cám ơn Dương tỷ khen, cũng cám ơn ngươi đã để Trần Qua tốt như vậy cho ta, ngươi còn chưa biết đấy, bây giờ Trần Qua lợi hại lắm, quán kịch bản sát cả nước mở hơn hai mươi cái, truyện trên mạng đứng top đầu toàn mạng, sách xuất bản cũng bán chạy, còn làm chương trình, tỉ suất người xem cùng kỳ số một, bây giờ lãnh đạo đài Giang Ninh đều coi trọng Trần Qua rồi, Trần Qua còn viết bài hát cho ta, bây giờ cũng đang ở top 3 bảng xếp hạng bài hát mới..."
Khi Trần Ngọc Phác nói, con mắt hơi ngước lên, thâm tình nhìn Trần Qua.
Dương Vũ Giai nhìn ánh mắt tràn đầy tình yêu của Trần Ngọc Phác, phảng phất thấy được mình lúc ban đầu.
Dương Vũ Giai cũng đại khái biết những chuyện này của Trần Qua, chỉ là khi Trần Ngọc Phác thân mật nói ra, Dương Vũ Giai lại có chút chạnh lòng.
"Ờ...Trần Qua, Trần Qua là rất ưu tú..." Dương Vũ Giai nói.
Trần Ngọc Phác xích lại gần Dương Vũ Giai, nói: "Ngươi... ngươi sẽ không hối hận đấy chứ, ngươi cũng đừng tranh giành với ta nha."
Dương Vũ Giai cười gượng một tiếng, nói: "Không biết, ta đã không có tư cách."
"Cũng đúng, ngươi bây giờ không phải là đang có scandal với ai đó mà, chắc cũng có tình cảm riêng rồi."
Dương Vũ Giai khẩn trương lại ngượng ngùng nhìn Trần Qua một cái, nói: "Đều là do đoàn phim yêu cầu thôi, tôi không có tình cảm với ai cả, bây giờ tôi chỉ muốn đóng phim thật tốt, không muốn nói đến chuyện tình cảm."
Trần Ngọc Phác nói: "Tôi hiểu mà, gọi là gì nhỉ, 'đã từng thấy biển cả khó làm nước', ngươi à, cùng nhà chúng ta Trần Qua đã từng có một đoạn, bây giờ nhìn những người khác cũng rất bình thường, dù sao giống người ưu tú có tài như Trần Qua nhà ta, trong giới giải trí thật khó kiếm."
Trần Ngọc Phác từ trước đến nay, vốn dĩ coi Trần Qua là thần tượng, không thể khác được, khen Trần Qua hay là nhất, không ai có thể hơn được.
Nhưng mà nàng khen cũng không có gì đặc biệt quá mức bình thường, ngược lại những lời này lại đi vào lòng Dương Vũ Giai rồi.
"'Đã từng thấy biển cả khó làm nước'..."
Dương Vũ Giai nhìn Trần Qua, trong hai năm qua, có không ít nam minh tinh, ông chủ lớn và cả phú nhị đại theo đuổi mình, nhưng mình một chút cũng không động lòng, nói thật, mặc dù không phải hoàn toàn là vì sự tồn tại của Trần Qua, nhưng nó cũng đã chiếm một phần rất lớn.
Câu nói "đã từng thấy biển cả khó làm nước" này, nàng thực sự đã thấu hiểu.
Thật ra lần này, Dương Vũ Giai đến tìm Trần Qua, chính là hy vọng hai người còn có thể làm bạn, Dương Vũ Giai muốn xác định một chút, có phải mình thật sự có thể không để ý đến việc Trần Qua bị hủy dung, có phải vẫn còn yêu hắn.
Nhưng mà Dương Vũ Giai thấy Trần Qua mang theo Trần Ngọc Phác ở cùng nhau, xem ra cũng rất xứng đôi trai tài gái sắc.
Dương Vũ Giai cũng không có can đảm nói ra ý định của mình.
Dương Vũ Giai nhìn Trần Ngọc Phác, đã có chút ngưỡng mộ nàng, cũng bội phục nàng, nàng có thể không quan tâm đến ngoại hình một người, ở bên Trần Qua, người như vậy, so với mình phù hợp hơn với Trần Qua bây giờ.
"Hãy trân trọng Trần Qua nhé..."
Dương Vũ Giai hướng về Trần Ngọc Phác nhẹ nhàng nói một câu.
"Tôi còn có việc, đi trước đây."
Dương Vũ Giai nói xong, hướng hai người khó khăn vẫy vẫy tay, sau đó hướng về phía xa mà đi.
Chỉ là Dương Vũ Giai cảm thấy chân mình càng lúc càng nặng, tim cũng càng lúc càng đau, đi rất xa rồi, nước mắt lại không tự chủ trào ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận