Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 237: Làm lớn mạnh nhất lại chế huy hoàng! (length: 8184)

Lần này mọi người hoàn toàn hiểu lầm mối quan hệ giữa Trần Qua và Hạ Vân Khanh.
Sau khi Hạ Vân Khanh đi, Tôn Lộ có chút không tin nói: "Tỷ, tỷ nói xem lời nàng nói là thật sao?"
"Ta biết rõ làm sao được."
"Ta cảm thấy chắc là lừa người thôi, cho dù... thì cũng đâu cần đến mười triệu."
"Trần Qua làm gì có nhiều tiền như vậy..." Tôn Vân nhỏ giọng nói.
Nguyễn Tiểu Mỹ không nói một lời.
Lúc này Trần Qua đi ra, thấy mấy nàng nhìn mình với vẻ kỳ lạ, Trần Qua cười nói: "Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Nguyễn Tiểu Mỹ nói: "Cô nữ sinh vừa nãy tên gì?"
"Hạ Vân Khanh, chúc mừng hạ, mây vân, khanh khanh ta ta khanh." Trần Qua giới thiệu.
Nguyễn Tiểu Mỹ nói: "Tên hay đấy, có phải là vừa nãy ngươi cho cô nữ sinh kia mười triệu không?"
Trần Qua có chút bất ngờ, các nàng làm sao biết được, nhưng lập tức nghĩ là do Hạ Vân Khanh nói cho các nàng biết.
"Còn chưa đưa, nhưng mà sắp đưa." Trần Qua nói.
Trần Qua vừa nói xong, cả bốn người đều tỏ vẻ 'quả nhiên là như vậy'.
Nguyễn Tiểu Mỹ cười khẩy một tiếng, nói: "Không ngờ ngươi cũng giàu đấy."
Trần Qua bất đắc dĩ cười nói: "Đây là toàn bộ tài sản của ta rồi."
Nguyễn Tiểu Mỹ thấy Trần Qua còn cười được, hơn nữa lại đem toàn bộ tài sản cho Hạ Vân Khanh, nhất thời không biết phải nói gì, ngược lại trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Tiền của ngươi, ngươi muốn tiêu sao thì tiêu, bọn ta không có quyền xen vào."
Nguyễn Tiểu Mỹ nói xong, xoay người rời đi.
Lâm Tư cũng liếc nhìn Trần Qua một cái, sau đó cùng Nguyễn Tiểu Mỹ đi.
Trần Qua còn tưởng Hạ Vân Khanh nói cho các nàng toàn bộ sự thật, nên các nàng mới biết mình cho Hạ Vân Khanh mười triệu, nhưng sao thấy có vẻ không đúng thì phải?
"Tiểu Mỹ sao vậy?" Trần Qua có chút khó hiểu.
Tôn Vân và Tôn Lộ vốn thấy thái độ của Nguyễn Tiểu Mỹ rất bình thường, vì các nàng cũng có cảm giác giống Nguyễn Tiểu Mỹ, nhưng vì Trần Qua hỏi vậy, Tôn Vân và Tôn Lộ lại thấy thái độ Nguyễn Tiểu Mỹ vừa rồi hơi khác thường.
Tôn Lộ liếc Trần Qua, nói: "Ông chủ thất vọng rồi, không ngờ ngươi lại là người như vậy."
Trần Qua không ngờ các nàng suy diễn nhiều như thế, chỉ cảm thấy lòng dạ đàn bà quá khó đoán.
"Thế ta làm sao?" Trần Qua hỏi.
Tôn Lộ thở dài, nói: "Lời khen không nói lần thứ hai."
"Đây đâu phải lời khen gì a!"
Tôn Vân giải thích: "Có lẽ ông chủ Tiểu Mỹ cảm thấy ngươi kiếm tiền không dễ, tự nhiên đưa hết cho người khác, nên hơi tức giận thôi."
Nghe vậy, Trần Qua ngược lại cảm thấy có chút cảm động.
"Ta đâu phải kẻ ngốc, đưa tiền đương nhiên là chuyện mà ta thấy đáng rồi." Trần Qua nói.
Tôn Vân gật đầu, không nói gì nữa.
Trần Qua luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng các nàng cũng không nói, Trần Qua cũng không biết phải hỏi gì.
Đến tối, Trần Qua mới nhận được tin nhắn của Hạ Vân Khanh.
"Cặn bã nam! Chúc mừng ta đi, bây giờ Đám Mây Trung Văn là của ta rồi!"
Việc mua lại Đám Mây Trung Văn không phải do Hạ Vân Khanh tự tay xử lý, mà là do cha mẹ cô thuê đội ngũ chuyên nghiệp để giải quyết.
Vì vậy, ban ngày Hạ Vân Khanh không có mặt ở Ma Đô, cũng không ảnh hưởng đến tiến độ mua lại.
Bao gồm cả hợp đồng ký với Trần Qua vào ban ngày, tất cả đều do đội ngũ chuyên nghiệp này soạn thảo trước.
Sau đó, chỉ cần Trần Qua trong vòng một tháng chuyển mười triệu cho Hạ Vân Khanh là xong.
"Chúc mừng! Chúc Đám Mây Trung Văn ngày càng lớn mạnh, lại tạo nên huy hoàng!"
Trần Qua gửi một câu chúc mừng.
"Ha ha, giỏi! Ngày mai ngươi phải tới Ma Đô một chuyến đó."
Trần Qua ngẩn người, ban ngày mới nói không thường xuyên đi: "Làm gì?"
"Làm gì? Bây giờ ngươi cũng coi như là phó tướng của Đám Mây Trung Văn, người mới nhậm chức, ít nhất phải gặp mặt mấy người phụ trách chủ yếu của công ty chứ."
Trần Qua nói: "Ngươi gặp là được, ta không đi."
"Không được, ngươi phải đến!" Hạ Vân Khanh không vui: "Ngươi có thể hết lòng với kịch bản sát, thì đối với website cũng phải như thế, không được thiên vị!"
Trần Qua nói: "Ta chỉ cung cấp nội dung thôi, cô yên tâm, trong việc cung cấp sắc mặt, ta khẳng định đối xử công bằng."
Hạ Vân Khanh nói: "Ngươi thật sự không đến à?"
"Lười chạy tới chạy lui lắm, nếu không ngày mai ta không viết nữa, ngươi thấy sao?"
Bây giờ Trần Qua đang viết hai bộ, mỗi ngày đăng hai chương, đối với một tác giả bình thường thì đây là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan, nếu không phải vì Trần Qua không cần nghĩ ý tưởng cốt truyện, việc duy trì chất lượng và số lượng hai bộ cùng một lúc là điều không thể.
Vì vậy Trần Qua lấy lý do này ra thì Hạ Vân Khanh không còn gì để nói.
"Thôi được rồi, ngươi cứ viết cho tốt, nhưng mà lúc nào rảnh phải ghé thăm website một chút, nếu không mọi người không biết mặt ngươi."
Thấy Hạ Vân Khanh chịu buông tha mình, Trần Qua lập tức đồng ý.
"Được."
Hạ Vân Khanh nói: "Đàn ông các anh, chuyện gì đồng ý cũng nhanh chóng, nhưng hành động thì chưa chắc."
Thấy Hạ Vân Khanh bắt đầu công kích tập thể, Trần Qua vội xin tha: "Có thời gian rảnh nhất định đi, cô đừng lúc nào cũng nói tất cả đàn ông không tốt, làm tôi cảm thấy rất có lỗi."
"Ha ha, ngươi tự thú rồi đấy nhé, vậy ta không thay đổi lời."
Trần Qua: "..."
Một lúc sau, Hạ Vân Khanh nghiêm túc.
"Ngày mai ta gặp mấy người phụ trách chủ yếu của website, nếu ngươi không đến, có gì muốn nói, ta có thể nói hộ ngươi."
Trần Qua nghĩ một chút, nói: "Có một chuyện thôi, lúc các biên tập ký hợp đồng, đừng quá coi trọng độ hot, như thể loại trộm mộ bây giờ, nhìn thì hot thật nhưng mà quá giống nhau, kêu các biên tập chú ý một chút đến sự đa dạng, đừng để website biến thành toàn những truyện cùng một loại, lâu dần độc giả thích những thể loại khác sẽ bỏ đi, mà người đọc kiểu giống nhau cũng không thu hút được, vậy là không ổn."
Hạ Vân Khanh nghe xong, nói: "Được, ta sẽ đi nói với tổng biên tập, còn gì nữa không?"
"Còn có chuyện nữa, ta nghe nói trước đây Đám Mây Trung Văn không ký truyện Hoa Ngữ, bảo bọn họ mở ký, bởi vì nhiều website không ký mà mình ký thì độc giả thích thể loại Hoa Ngữ sẽ tập trung ở chỗ chúng ta."
"Thể loại đó không phải là không có thị trường sao?"
"Không phải là không có thị trường mà là người viết giỏi ít, mình cứ phải mở cửa ra, có vậy mới chọn được nhân tài, đôi khi chỉ cần một vài quyển truyện nổi lên cũng có thể lôi kéo độc giả, độc giả của thể loại Hoa Ngữ dù không nhiều nhưng biết đâu sẽ thay đổi, mình nên đi trước một bước."
"Ừ ừ."
"Còn cả tiểu thuyết ngôi thứ ba nữa,... cũng thử đăng vài quyển vào xem sao, đừng chỉ giới hạn ở tiểu thuyết ngôi thứ nhất, tầm nhìn phải rộng, ánh mắt phải dài."
"Được."
"Còn lại thì từ từ thôi, ta nghĩ trước hết cứ giữ nguyên đi đã, mới đổi ông chủ mà cô thay đổi nhiều quá, lòng người sẽ bất an."
"Hết rồi à?"
"Hết rồi."
"Nói không tồi, xem ra ngươi thật sự có lòng."
"Nói thừa."
Nói chuyện một hồi với Trần Qua, Hạ Vân Khanh cảm thấy rất hài lòng.
Trần Qua có tầm nhìn về giới văn học mạng, lời đề nghị đều có tính xây dựng, trong phương diện sáng tác và các thứ khác của giới văn học mạng, mình vẫn phải lắng nghe ý kiến của Trần Qua.
Dù sao mình xem văn học mạng rất lâu, nhưng vẫn là Trần Qua có ý nghĩ rõ ràng về những thứ này.
Hạ Vân Khanh nào biết được, Trần Qua chỉ đơn giản là có trong đầu sơ đồ thành công của một trái đất khác, dựa vào đó mà đưa Đám Mây Trung Văn phát triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận