Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 398: Tiền trảm hậu tấu (length: 8508)

Đám ca sĩ Hàn Quốc Park Min-ho sau khi rời đi, trong lòng Thường An Bình cũng bừng bừng nổi giận.
Bản thân là Tổng đạo diễn Xuân Vãn, từ trước đến nay có thể nói là một lời chín đỉnh, trong giới giải trí ai thấy cũng phải nể mặt đôi chút.
Nhưng đám minh tinh Hàn Quốc này, ỷ vào nhân khí cao cùng với chương trình đã định, lại dùng điểm yếu này để uy hiếp người khác.
Thật là chưa từng có!
"Tìm người theo dõi phòng nghỉ của Park Min-ho bọn họ, ta xem vừa rồi có chuyện gì?"
Đối với Trần Qua, Thường An Bình có ý muốn giữ lại, dù sao cũng là người của Hạ Hiển Hoài.
Hơn nữa, Thường An Bình cũng không ưa đám minh tinh Hàn Quốc này, dù che giấu cũng muốn thiên vị Trần Qua, nhưng chuyện này hắn vẫn muốn làm cho rõ ràng, có điều hắn sẽ không đi tìm Trần Qua, nói vậy hình như là đến hạch tội.
Đằng nào phòng nghỉ đều có camera theo dõi, nhìn một cái là biết.
Nhân viên công tác lập tức điều camera lên, sau khi Thường An Bình xem xong, bực bội nói: "Trần Qua đang yên đang lành sao lại chạy đến phòng bọn họ? Còn đang quét rác?"
Nhân viên công tác kia lại nhìn vào camera một chút, nói: "Hình như bị một cô gái mập kéo vào."
Một nhân viên bên cạnh lẩm bẩm: "Cái anh Trần Qua này cầm giấy chứng nhận nhân viên công tác của chúng ta, rõ ràng không phải là nhân viên quét dọn, bọn họ cứ vậy kéo người đi quét dọn, hơi quá đáng rồi..."
Thường An Bình cũng rất không vui, mặc dù Trần Qua không phải nhân viên dưới quyền mình, nhưng mình phát thẻ nhân viên cho hắn, cũng chính là nói với mọi người đó là nhân viên công tác.
Đám ca sĩ Hàn Quốc, có trợ lý riêng, lại còn sai nhân viên Xuân Vãn quét dọn, đúng là ngạo mạn hết sức!
Thực ra chỉ riêng điểm này, Thường An Bình đã cảm thấy Trần Qua làm đúng, nhưng hắn biết, Trần Qua cũng không đến mức vì mấy chuyện này mà ra tay.
"Tìm một người biết tiếng Hàn đến, để hắn nghe kỹ đám người kia trong phòng nghỉ đang nói cái gì."
Nhân viên công tác lập tức đi tìm người, một lát sau, tìm được một người, sau đó nhìn theo dõi một hồi lâu, mới đại khái thuật lại tình hình lúc đó cho Thường An Bình nghe.
Thường An Bình và những nhân viên xung quanh nghe mới biết rõ đám minh tinh Hàn Quốc này sau lưng lại bôi nhọ các minh tinh Hoa Điều, hơn nữa đối với việc Xuân Vãn chỉ sắp xếp song ca với họ cũng bất mãn.
Sau đó, bọn họ nhìn lại hành động ném thùng rác của Trần Qua trong camera, đều cảm thấy động tác của Trần Qua rất đẹp.
"Đám người này quá kiêu ngạo rồi!"
"Nếu không phải gây chuyện, thì thật đúng là không phát hiện ra mặt ác tâm bí mật của họ."
"Tôi thấy cái anh gì đó tên Trần Qua làm rất khá."
"Nhiều người ở Hoa Điều thích bọn họ như vậy, cũng không biết thích cái gì, tôi thấy mấy ca sĩ như Trần Ngọc Phác còn hơn bọn họ nhiều."
"Coi thường chúng ta, lại đến kiếm tiền của chúng ta, thật là đáng ghét!"
"Mấy người tốt, từng người một được tô vẽ lên rồi, ngay cả song ca ở Xuân Vãn cũng coi thường, cảm giác mình bị ủy khuất lắm vậy."
"Đúng vậy, ca sĩ Hoa Điều của chúng ta, bao nhiêu người muốn có một vị trí song ca còn chẳng được."
"Đáng hận nhất là, bọn họ còn dùng chuyện này để uy hiếp Tổng đạo diễn."
Thường An Bình nghe các nhân viên dưới quyền mình cũng đều tức giận trong bụng, trong lòng mơ hồ nảy ra một ý.
"Mọi người đừng bàn chuyện này nữa, lo làm tốt công việc của mình đi, mọi chuyện vẫn tiến hành như cũ!"
Thường An Bình nói xong, những người khác cũng không dám nói thêm, rối rít đi làm việc của mình.
Thường An Bình ra khỏi phòng làm việc của đạo diễn, đi đến phòng hóa trang nghỉ ngơi của Trần Ngọc Phác.
Lúc này Trần Qua sớm đã trở lại, đang cùng mọi người tán gẫu, nhưng hoàn toàn không đề cập đến chuyện vừa nãy xung đột với đám sao Hàn, nên Trần Ngọc Phác và mọi người hoàn toàn không biết gì.
Thường An Bình gõ cửa một cái, Trần Qua ra mở.
Vừa thấy Thường An Bình, Trần Qua liền biết hắn tới làm gì.
"Thường đạo đến rồi, mời vào." Trần Qua mời.
Trong phòng trừ Trần Ngọc Phác ra thì những người khác có thể không biết Thường An Bình, nhưng nghe Trần Qua gọi là Thường đạo, cũng đoán ra hắn là đạo diễn Xuân Vãn rồi. Cho dù không phải là Tổng đạo diễn, mà là Phó đạo diễn hoặc đạo diễn hiện trường của Xuân Vãn, thì họ cũng phải khách khí. Vì vậy mọi người đồng loạt trở nên im lặng, ngay cả Hàn Tuyền đang trang điểm cho Trần Ngọc Phác cũng ngừng tay.
Thường An Bình oán trách nhìn Trần Qua một cái, nói: "Ngươi rước rắc rối vào cho ta rồi đấy."
Giọng Thường An Bình, không hề trách móc, mà giống như than thở với bạn bè.
Mọi người rối rít khó hiểu nhìn về phía Trần Qua, Trần Qua cười nói: "Bọn họ lại đi tìm ngươi?"
"Đúng vậy, còn nói..." Thường An Bình liếc Trần Ngọc Phác một cái, "Muốn ta hủy bỏ tiết mục của Trần Ngọc Phác mới được."
Lời này làm cho Trần Ngọc Phác và những người khác vô cùng kinh ngạc, họ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa xem bộ dạng, hình như Trần Qua còn rất quen Tổng đạo diễn Xuân Vãn này.
Trong lòng Trần Qua cũng có chút giật mình, đám người này thật đúng là dám uy hiếp Tổng đạo diễn Xuân Vãn à!
Gan thật đúng là đủ lớn.
Trần Qua nói: "Chương trình Xuân Vãn khi nào lại do bọn họ quyết định thế?"
Thường An Bình thấy Trần Qua nói vậy, nói: "Ngươi đừng kích ta, ta đã nói với ngươi rồi, nếu như là người bình thường, ta có thể thật sự thỏa hiệp với họ."
Trần Qua nghe vậy thì an tâm, đám người kia đều là song ca, còn Trần Ngọc Phác thì đơn ca, khác biệt hoàn toàn, song ca một người có thể thay đổi, còn đơn ca mà đổi thì phải thay đổi cả tiết mục.
Mặc dù Xuân Vãn có nhiều tiết mục cuối buổi đêm có thể đưa lên đỉnh cao, nhưng chương trình đã được công bố, mà việc tạm thời hủy tiết mục là đại kỵ, hơn nữa bên Trần Ngọc Phác không chỉ một tiết mục, mà là hai tiết mục của Trần Ngọc Phác và Trần Qua!
Ai nặng ai nhẹ vừa nhìn đã thấy, chỉ là Park Min-ho và những người đó hoàn toàn không hiểu tình thế.
"Vậy bây giờ là tình hình gì?" Trần Qua hỏi.
Thường An Bình nói: "Bọn họ nói muốn đình công diễn, ngược lại ta muốn xem bọn họ có dám hay không."
Mặc dù Thường An Bình vẫn rất tức giận, nhưng đại cục quan trọng hơn, hắn không lập tức bùng nổ.
Trần Qua không tiện quyết định thay Thường An Bình, chỉ là có hơi chút thấy không đáng thay Thường An Bình, một Tổng đạo diễn Xuân Vãn mà lại bị mấy ca sĩ Hàn Quốc uy hiếp, đúng là quá đáng.
Nhưng bây giờ sắp đến Xuân Vãn rồi, bất kỳ sự thay đổi nào cũng có thể ảnh hưởng đến cả chương trình, Thường An Bình không phát tác, Trần Qua cũng có thể hiểu.
"Nếu như họ không phối hợp, tôi có thể giúp một tay tìm mấy ca sĩ khác phối hợp, dù không nổi tiếng bằng bọn họ, nhưng chắc chắn hát hay hơn." Trần Qua nói.
Thường An Bình liếc nhìn Trần Qua, cười nói: "Ngươi gây chuyện, đương nhiên ngươi phải giải quyết hậu quả, ta muốn nghe chính là câu này của ngươi!"
Thường An Bình thật sự muốn nghe lời này của Trần Qua, nói xong, liền nói: "Mọi người chuẩn bị đi, diễn tập sắp bắt đầu rồi, ta xem thái độ của bọn họ thế nào, nếu không đi thì ta cứ việc trảm trước tâu sau!"
Thường An Bình cuối cùng cũng lộ ra chút ngang ngược của một Tổng đạo diễn Xuân Vãn.
Rõ ràng, lời nói của Trần Qua đã cho hắn cơ sở ngang ngược, nếu không có câu nói đó của Trần Qua, thì dĩ nhiên hắn cũng có thể trảm trước tấu sau, nhưng thêm mấy ca sĩ Hàn Quốc vào, mà để trống thì phải có người vào thay thế.
Thường An Bình làm Tổng đạo diễn Xuân Vãn, dĩ nhiên có thể nhất hô bá ứng, nhưng gần đây hắn quá bận, mà việc sàng lọc người phù hợp cũng là một vấn đề không nhỏ, nên hắn mới tìm Trần Qua, muốn một lời đảm bảo của Trần Qua, thì hắn mới yên tâm rời đi, cũng dám buông tay làm.
Nói xong, Thường An Bình rời khỏi phòng nghỉ ngơi của Trần Ngọc Phác, nhưng bên trong phòng bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên.
"Trần Qua, tình hình gì vậy?"
"Đúng đó, sao ta nghe mà mơ hồ vậy?"
"Mau kể cho chúng ta nghe đi."
Trần Qua không còn cách nào khác đành phải kể lại sự việc vừa xảy ra, nhưng Trần Qua đã lược bỏ chuyện mình đánh ngã nhiều người của bọn họ.
Mọi người nghe cũng đều kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận