Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 420: Cộng chế 1 cái giải trí thịnh thế (length: 8389)

Hôm nay Trần Qua đến công ty, thực ra là hẹn Lăng Tĩnh, Tằng Sưởng và những người khác đến, vì Trần Qua đã viết xong ca khúc, để họ đến luyện bài hát.
Mặc dù bọn họ đều là ca sĩ chuyên nghiệp, cũng phối hợp khá tốt trên sân khấu, nhưng dù sao đây là lần đầu tiên họ xuất hiện với danh nghĩa nhóm nhạc, hơn nữa lại là đêm Nguyên Tiêu, thời gian cũng chỉ còn lại 10 ngày, cho nên vẫn cần phải gấp rút luyện tập.
Khi Trần Qua đến công ty, 6 người bọn họ đã đến từ sớm.
Bọn họ không dám để Trần Qua phải chờ.
Trần Qua gọi đến còn có trưởng phòng nhân sự của công ty, dù sao nhà của trưởng phòng nhân sự ở Giang Ninh, chạy đến cũng chỉ mất hơn 20 phút.
Sau khi đến, trưởng phòng nhân sự hoàn tất hợp đồng, Trần Qua đưa cho họ xem.
Lăng Tĩnh và những người khác xem qua một lượt, vô cùng kinh ngạc.
"Trần lão sư, ngài không đùa chứ, ký hợp đồng 10 năm với phí hàng năm 10 triệu cho mỗi người? Còn cả phí biểu diễn chia 70% nữa?"
Hợp đồng mà 6 người bọn họ nhận được từ Trần Qua đều giống nhau, cao đến vậy.
Trần Qua gật đầu nói: "Đúng vậy, không phải trước các ngươi nói phí ký hợp đồng thì ta tùy ý cho sao?"
Khâu Oánh Oánh và 6 người khác nhìn nhau, có chút không dám tin.
Phùng Siêu nói: "Trần lão sư, chúng tôi có thể ký hợp đồng với ngài đã rất vui rồi, chúng tôi nói là phí ký hợp đồng tùy ngài cho, nhưng ngài cho nhiều quá rồi, chúng tôi cũng tự biết mình, với tình hình hiện tại của chúng tôi, mỗi năm 1 triệu chắc đã không ai ký, hơn nữa phí chia biểu diễn theo quy tắc của giới cũng chỉ 30% mỗi người, những người nào nổi tiếng một chút thì mới có thể được 50%, còn 70% thì... phải là Đại Minh Tinh rồi."
Lý Mộng Đình cũng nói: "Đúng vậy, một năm mười triệu, đây là đãi ngộ của các ngôi sao hạng A hàng đầu ở Hoa Điều..."
Đàm Hán Huy nói: "Đúng đó, Trần lão sư, hay là người xem lại đi, như vậy chúng tôi không dám ký đâu, đây chẳng phải rõ ràng là đang cho không tiền của ngài sao?"
Tằng Sưởng nói: "Hơn nữa ký tận mười năm... Đến lúc đó chúng tôi già rồi, làm sao còn kiếm tiền được nữa..."
Trần Qua vừa mở đầu đã cho họ đãi ngộ của Đại Minh Tinh, đương nhiên khiến họ bối rối, thậm chí còn cảm thấy Trần Qua đang thử họ, họ không muốn cho Trần Qua thấy một hình tượng mình tham tiền, cho nên nhất định đòi Trần Qua phải sửa lại.
Trần Qua nói: "Các ngươi không tin tưởng chính mình, hay là không tin tưởng ta?"
Trần Qua vừa hỏi câu này, họ vội vàng nói: "Chúng tôi đương nhiên tin ngài, chỉ là chúng tôi nặng bao nhiêu cân thì chúng tôi biết rõ..."
"Vậy các ngươi có tin ta có thể giúp các ngươi trở thành Siêu sao không?"
Trần Qua vừa hỏi xong, mấy người họ không biết phải nói sao, nhưng điều duy nhất chắc chắn là, trong lòng họ tràn đầy sự cảm kích đối với Trần Qua.
Trần Qua nói: "Có biết vì sao ta lại ký hợp đồng với các ngươi không? Đó là vì ta thấy các ngươi xứng đáng, bây giờ làng giải trí Hoa Điều, ca đàn Hoa Điều, có bao nhiêu người Hoa Hạ đứng trên đỉnh cao? Hầu như không có! Là một ca sĩ, một người làm âm nhạc, ta tin rằng các ngươi cũng giống ta, hy vọng âm nhạc Hoa Điều được mọi người lắng nghe, hy vọng âm nhạc Hoa Điều trở nên thịnh hành, thậm chí vươn ra thế giới, đúng không?"
Trần Qua vừa nói, cả 6 người đều rối rít gật đầu.
"Vậy thì nghe ta, tin ta, và giúp ta, chúng ta cùng nhau xây dựng một nền giải trí Hoa Điều thịnh vượng!"
Trần Qua vừa nói xong, Lăng Tĩnh và những người khác cũng nhiệt huyết sôi trào, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Đối với họ mà nói, nhiều năm như vậy họ kiên trì với âm nhạc, tuy cuộc sống có khá hơn người bình thường một chút, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy con đường phía trước mịt mù.
Mà bây giờ, Trần Qua giống như một ánh hào quang, chiếu sáng con đường tương lai của họ.
"Nếu không có vấn đề gì nữa thì ký đi, đừng nói nhảm nữa, nếu cảm thấy có lời thì các ngươi hãy cố gắng hết sức, có khi hai năm nữa thôi các ngươi lại cảm thấy thua thiệt đó."
Trần Qua nói rồi đưa hợp đồng ra trước mặt họ.
Việc 6 người họ có được hợp đồng như vậy thật là điều nằm mơ họ cũng không nghĩ tới, dù có lên Xuân Vãn, họ cũng chỉ là ca sĩ hạng 3 ở Hoa Điều mà thôi.
Nhưng hợp đồng mà Trần Qua đưa lại trực tiếp đẩy họ lên thành hợp đồng của những ngôi sao hàng đầu Hoa Điều.
Nếu như thật sự nhờ sự giúp đỡ của Trần Qua mà họ trở thành Siêu sao, dù chia 7/3 với công ty thì họ cũng kiếm được bội tiền, dù sao thì không cần nghĩ cũng biết, bản quyền các ca khúc sau này của họ đều thuộc về Trần Qua, Trần Qua có thể cho họ đi diễn show kiếm tiền mà vẫn để họ được phần lớn thì đã là quá tốt rồi. Trên đời này có lẽ không có ông chủ nào thứ hai như vậy.
Sau một phen khích lệ của Trần Qua, cuối cùng cả 6 người đều đồng ý ký hợp đồng.
Trần Qua đóng dấu vào hợp đồng, xem như đã hoàn thành việc ký kết.
"Hôm nay chúng ta chỉ mới ký hợp đồng, xem như đêm Nguyên Tiêu chúng ta mới chính thức ra mắt, cho nên đợi qua Nguyên Tiêu chúng ta sẽ tổ chức nghi thức ký kết hợp đồng, được không?" Trần Qua nói.
Mọi người đều đương nhiên nói được.
"Hôm nay các ngươi đã là một nhóm, đến lúc đó về mặt đồng phục có lẽ sẽ có yêu cầu, không nhất thiết là các ngươi phải ăn mặc như thế này, nhưng tốt nhất là phong cách nên thống nhất một chút, công ty sẽ sắp xếp người phụ trách trang phục và hóa trang đặc biệt cho các ngươi, còn người đại diện thì tạm thời các ngươi có thể dùng người trước."
Sau khi nói qua một lượt, Trần Qua mới đi vào chủ đề chính.
Trần Qua lấy ra hai bài hát, một bài cho Lăng Tĩnh, Khâu Oánh Oánh và Lý Mộng Đình.
Một bài cho Tằng Sưởng, Phùng Siêu và Đàm Hán Huy.
Trần Qua cho họ chút thời gian làm quen, sau khi đưa phổ nhạc cho họ, Trần Qua liền tạm thời quay về phòng làm việc của mình.
Sáu người họ cầm hai bài hát, bắt đầu hát theo phổ nhạc, mỗi người một phần, Trần Qua cũng đã đánh dấu rõ ràng, tuy mới hát lần đầu nhưng cũng đã ra dáng.
Sau khi mấy người hát qua một lượt thì không hát tiếp lần thứ hai mà kinh ngạc nhìn nhau.
"Bài hát này của chúng ta... hay quá..."
"Đúng vậy, quá tuyệt vời rồi!"
"Mặc dù biết ca khúc của Trần Qua viết không tệ, nhưng bài này đúng là quá xuất sắc."
"Tôi cảm thấy áp lực lớn quá, bài này nhất định phải hát cho hay, không thể phụ lòng bài hát này."
"Bài của chúng ta cũng dễ nghe mà."
"Chắc chắn là kinh điển rồi."
"Trần Qua viết ca khúc đúng là không ai giải được, thật không phải là người!"
...
Sáu người họ hát hơn mười phút, rồi lại cố gắng khen Trần Qua nửa giờ!
Sau khi ăn tối xong, Trần Qua cùng họ luyện tập một chút bài hát, vũ đạo trên sân khấu và nhạc đệm, đến lúc đó bên Thường An Bình sẽ sắp xếp.
Dưới sự chỉ đạo của Trần Qua, cả 6 người đã nắm được 7, 8 phần của hai bài hát, sau khi luyện thêm vài ngày nữa chắc không thành vấn đề.
"Hôm nay đến đây thôi, ngày mai chúng ta đi kinh đô, đạo diễn Thường An Bình muốn gặp các ngươi." Trần Qua nói.
Bọn họ cũng biết rõ, việc gặp Thường An Bình có ý nghĩa như thế nào, nhất định là muốn xem tiết mục như thế nào rồi mới quyết định có để bọn họ lên đêm Nguyên Tiêu hay không.
Nhưng đồng thời, bọn họ cũng rất tự tin, bài hát thế này thì lên cả Xuân Vãn cũng đủ, chứ đừng nói là đêm Nguyên Tiêu.
Trần Qua chỉ đưa cho họ một bài hát, nhưng sự tự tin của họ đã tăng vọt.
Trước đó họ còn nói với Trần Qua biết mình nặng bao nhiêu cân, nhưng bây giờ họ càng tin rằng dưới sự giúp đỡ của Trần Qua, họ sẽ càng thêm nổi tiếng.
Cuộc đời thay đổi, đúng là quá nhanh chóng.
Đêm đó, trên mạng toàn là tin tức về nội dung buổi phỏng vấn của Trần Qua vào buổi sáng, mọi người đều biết người không rõ có phải đi dò sát máy tính bị Virus hay là tìm nhân viên kỹ thuật rồi, dù sao vẫn không thấy Weibo tái phát.
Trên mạng vẫn có rất nhiều người tranh cãi về việc y học Trung và Tây bên nào hơn bên nào kém, đã có không ít thầy thuốc chứng nhận lên tiếng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Qua dẫn Phùng Siêu và những người khác đi kinh đô.
Khi máy bay vừa hạ cánh và đến khách sạn, mọi người liền phát hiện trên mạng lại bắt đầu nhốn nháo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận