Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 382: Ai có thể cự tuyệt mỹ thực hấp dẫn chứ? (length: 7798)

metruyenchu đổi mới nhanh nhất!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tôn Lộ đến gõ cửa phòng Trần Qua.
"Trần Qua, vẫn chưa chịu dậy, mấy giờ rồi còn gì."
Trần Qua mơ màng tỉnh dậy, nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ.
Ngoài cửa, Tôn Lộ vẫn tiếp tục nói: "Đã hẹn 9 giờ lên đường đi Trường Thành, sao giờ này ngươi vẫn chưa dậy?"
Trần Qua liền vội vàng thức dậy mở cửa.
Tôn Lộ thấy dáng vẻ Trần Qua vừa mới tỉnh ngủ, cười nói: "Tối qua đi làm chuyện xấu à?"
Trần Qua định giải thích thì Tôn Lộ nói: "À, ta quên mất, tối qua ngươi đến nhà người ta mà, khó trách mệt mỏi như vậy..."
Trần Qua gõ vào đầu Tôn Lộ một cái nhẹ, nói: "Các ngươi đi chơi đi, hôm nay ta có việc không đi được."
"Hả?" Hai tay Tôn Lộ ôm đầu, không biết là bị gõ đau hay là giật mình vì Trần Qua không đi, "Ngươi có chuyện gì vậy? Chẳng phải đã nói cùng nhau đi chơi sao?"
Trần Qua nói: "Ngày mai sẽ đi, hôm nay chuyện này ta phải làm cho xong, không còn thời gian nữa rồi, các ngươi đi đi."
"Chuyện gì vậy?" Tôn Lộ có chút mất mát hỏi.
"Chuyện tiết mục."
Tôn Lộ nghe nói là chuyện chính sự, cũng không tiện khuyên nữa, đành phải "ồ" một tiếng, đi ra ngoài nói với những người khác.
Những người khác nghe nói Trần Qua muốn chuẩn bị tiết mục, cũng không nói gì, họ cùng nhau đi chơi.
Trần Qua rửa mặt xong, nhắn tin cho Hạ Nhan: "Hôm nay cô có rảnh không? Muốn cùng cô bàn một chút chuyện tiết mục."
Bên kia, Hạ Nhan trả lời tin rất nhanh: "Tôi qua đó gặp anh ngay."
Trần Qua nhắn lại: "Hay là cô chọn địa điểm đi."
Đợi một lúc lâu không thấy trả lời, Trần Qua không nhịn được gọi điện thoại cho Hạ Nhan, bên kia Hạ Nhan bắt máy, cười nói: "Anh phòng số mấy, tôi qua tìm anh."
"Hả, cô đến rồi?"
"Đúng vậy, tôi ở dưới lầu khách sạn."
Trần Qua nghe Hạ Nhan định nói chuyện ngay trong phòng mình, lập tức nói: "Vậy cô chờ tôi ở đại sảnh, tôi xuống ngay."
Trần Qua nhanh chóng xuống lầu, gặp Hạ Nhan ở đại sảnh khách sạn.
Hôm nay Hạ Nhan ăn mặc rất giản dị, một chiếc áo lông cùng quần thường màu đen, tóc cũng chỉ buộc đơn giản, nhưng trông lại càng gần gũi hơn.
Trần Qua thấy Hạ Nhan, câu đầu tiên là: "Cô nhanh thật."
Hạ Nhan cũng cười nói: "Tôi có nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng anh."
Ý của Trần Qua là Hạ Nhan đến nhanh, còn ý của Hạ Nhan là Trần Qua lên kế hoạch tiết mục nhanh, mới hôm qua đã nói chuyện, hôm nay liền hẹn gặp để nói chuyện tiết mục.
Bất quá Trần Qua nói Hạ Nhan nhanh đến thì không sao, còn Hạ Nhan nói Trần Qua nhanh, nghe có vẻ hơi lạ.
"Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi." Trần Qua nói.
"Được, tôi dẫn anh đi quán cà phê gần đây nhé."
Hạ Nhan lái xe, đưa Trần Qua đến một quán cà phê gần đó, hai người gọi cà phê rồi ngồi vào một góc.
Trần Qua nói cho Hạ Nhan nghe về nội dung tiết mục của mình.
Hạ Nhan nghe xong thì thấy đây lại là một chương trình về ẩm thực, có chút bất ngờ.
Ở trong nước cũng có chương trình ẩm thực, nhưng đều là của mấy đài nhỏ, kiểu phóng viên đi khắp các ngõ ngách thành phố để tìm món ngon, thỉnh thoảng còn tìm mấy người bình thường thi nấu ăn.
Nhưng theo như những gì Trần Qua nói thì chương trình ẩm thực dạng tường thuật thực tế, có vẻ như chưa từng có.
"Kỳ tuyệt mỹ vị, đi cùng chúng ta cảm nhận sự khôn ngoan truyền thống; thay đổi lớn của Trung Quốc, càng cho chúng ta ngẩng đầu với những con người bình thường. Một chén cháo, một bữa cơm, nên nghĩ đến sự khó khăn mà có; mỗi khi ăn uống, nuốt vị đắng cay ngọt bùi."
Đây là một đoạn mở đầu trong bản kế hoạch, Hạ Nhan xem mà trầm tư.
"Ẩm thực Hoa Điều... Quả là một lĩnh vực chưa khai thác, hơn nữa có thể khai thác rất nhiều nội dung, tên chương trình « Đầu lưỡi trên Hoa Điều » cũng rất hay, nhưng mà... Trần Qua, tôi không phải là nghi ngờ anh nhé, tôi chỉ cảm thấy chương trình tường thuật thực tế kiểu này... Hình như không dễ thu hút sự chú ý lắm."
Trần Qua nói: "Chương trình tường thuật thực tế quả thực không được chú ý bằng các chương trình có ngôi sao lớn tham gia, nhưng mà nói về số người xem thì chương trình này hướng tới cả nước, ai mà không ăn cơm chứ, còn các chương trình kia thì chỉ hướng tới một số người thích game show hoặc thích theo đuổi thần tượng, sự khác biệt là trời vực, chỉ cần chương trình làm tốt, không lo không có người xem."
"Đài của cô là đài có nhiều chương trình tường thuật thực tế nhất, cũng là đài làm tốt nhất, cho nên tôi mới đưa chương trình này cho các cô, chứ không phải hợp tác với đài Giang Ninh mà tôi hay hợp tác, là vì để đảm bảo chất lượng của chương trình, tất nhiên cũng là vì câu nói của ba cô tối qua, chúng ta đều hy vọng văn hóa truyền thống Hoa Điều được nhiều người xem biết đến hơn, để nhiều người cảm thấy tự hào hơn, và văn hóa ẩm thực là một trong số đó."
Hạ Nhan nghe những lời Trần Qua nói, liền gật đầu, cô lật xem một hồi thì thấy Trần Qua đã viết xong văn án của tập đầu tiên.
"Anh đã viết xong văn án tập đầu rồi?" Hạ Nhan kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, cô xem thử thế nào."
Hạ Nhan cúi đầu xem văn án, tập đầu tiên: Quà tặng của thiên nhiên.
"Hoa Điều sở hữu phong cảnh thiên nhiên giàu tính kịch tính nhất thế giới, cao nguyên, rừng núi, hồ, bờ biển, khoảng cách địa lý này giúp các loại vật đi đến hài hòa, bất kỳ quốc gia nào cũng không có những nguyên liệu tiềm ẩn trong thức ăn như vậy..."
Hạ Nhan dù gì cũng là người phụ trách chương trình của đài truyền hình trung ương, thấy văn án như vậy, trong đầu cô lập tức có giọng đọc phát thanh vang lên.
Mở đầu, đương nhiên là phải cho người xem xem một vài hình ảnh phong cảnh tự nhiên tiêu biểu của Hoa Điều, sương mù bao phủ, sóng biển lớn, băng phong vạn dặm, thảo nguyên bát ngát, các hình ảnh đập vào mắt.
Tiếp theo là các món ăn ngon.
Tùng Nhung, măng trúc lần lượt xuất hiện, Hạ Nhan không phải người bình thường, hình dung trong đầu cô rất mạnh, biết văn án nào hợp với hình ảnh nào, nhìn những văn án này, hình ảnh trong đầu cô cũng dần rõ ràng.
Xem một hồi, Hạ Nhan không kìm được mà nuốt nước miếng.
Hạ Nhan ý thức được điều đó, bỗng ngại ngùng nở nụ cười, nói: "Văn án của anh viết hay quá, ... làm tôi thèm."
Trần Qua cười nói: "Chương trình này chỉ cần các cô dụng tâm làm, nhất định sẽ hot, thèm ăn là bản năng của con người, chương trình ẩm thực làm tốt, khán giả không chỉ yêu chương trình này, mà còn yêu cả món ăn."
Hạ Nhan vốn lo lắng các chương trình ẩm thực không được chú ý, nhưng sau khi xem xong bản kế hoạch và văn án do Trần Qua viết, cô cảm thấy thèm ăn, bụng đói cồn cào, hình ảnh trong đầu cũng vô cùng phong phú.
Trần Qua nói chương trình này làm tốt chắc chắn sẽ hot, lúc này Hạ Nhan cũng thấy lời này không sai.
Hạ Nhan nhìn Trần Qua, nói: "Anh xem ra cũng rất hiểu biết về ẩm thực Hoa Điều, vậy mỗi tập chương trình anh đều đã có nội dung để viết ra sao?"
Trần Qua nói: "Tôi có thể viết hết nội dung cho quý đầu tiên cho các cô, các cô cứ theo đó mà quay, còn về chuyện có làm quý thứ hai không, đến lúc đó xem tỷ lệ người xem rồi các cô sẽ có câu trả lời."
Trần Qua rất tự tin, chương trình ẩm thực dù ở thế giới này chưa có tiền lệ thành công, nhưng Trần Qua biết rõ, con người ở thế giới này và người trên trái đất không khác gì nhau.
Ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của món ăn chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận