Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 371: Trò giỏi hơn thầy (length: 8447)

Trang web thiên tài: [https://metruyenchu.com/] kelly kelly cập nhật chương mới nhanh nhất! Không quảng cáo!
Trần Ngọc Phác không ngờ Ryoko Suzuki lại đến đây, điều quan trọng nhất là muốn tìm mình hợp tác.
Việc có một ca sĩ nổi tiếng của nước Mân hát lại bài hát của mình, đối với Trần Ngọc Phác mà nói, đương nhiên là chuyện tốt, một mặt giúp khuếch trương ảnh hưởng của mình ở nước Mân, một mặt khác, việc này cũng có thể xem là thay ca đàn Hoa Điều cạnh tranh mà hả hê.
Trần Ngọc Phác liếc nhìn Trần Qua, rồi nói với Ryoko Suzuki: "Cô muốn hát lại bài hát của tôi, hỏi tôi là hỏi nhầm người rồi."
Phiên dịch nghe xong, lần này không phiên dịch mà trực tiếp hỏi: "Vậy hỏi ai?"
Trần Ngọc Phác chỉ vào Trần Qua bên cạnh, nói: "Lão bản của ta, người sở hữu bản quyền tất cả các ca khúc của ta, Trần Qua."
Mấy người bên Ryoko Suzuki nhất thời đều nhìn về phía Trần Qua, bọn họ thấy Trần Qua luôn đeo khẩu trang, ngay từ đầu còn tưởng cô là nhân viên làm việc của đội Trần Ngọc Phác, dù sao ở nước Mân, việc một ca sĩ đỉnh lưu có bảy tám người phụ tá, bảo vệ đi theo là rất thường thấy.
Phiên dịch nói lại cho Ryoko Suzuki nghe một lần, Ryoko Suzuki nhìn vào ánh mắt của Trần Qua, trong nháy mắt liền thay đổi.
Ryoko Suzuki nhiệt tình nói một hồi.
"Cô Ryoko nói, nàng cũng nghe nói các bài hát của cô Trần đều do ngài viết, nàng vừa nãy còn muốn đợi sau khi quen với cô Trần Ngọc Phác rồi, sẽ nhờ cô ấy giới thiệu ngài cho nàng quen biết, không ngờ ngài cũng ở đây."
Tuy mới tiếp xúc một lát, Trần Qua ngược lại không ghét Ryoko Suzuki này, thậm chí Trần Qua còn cảm thấy liệu mình có hơi quá khi căm ghét các minh tinh nước ngoài như vậy không.
Nhưng ngay lập tức Trần Qua liền gạt bỏ suy nghĩ đó.
Ở đâu cũng có người tốt và người xấu, minh tinh nước ngoài đương nhiên cũng vậy, bất quá trong giới giải trí, minh tinh là người tốt thì tương đối ít thôi, nhưng không có nghĩa là không có.
Việc Trần Qua căm ghét minh tinh nước ngoài, thực ra không phải nhắm vào những minh tinh cá nhân đó, mà là đối với một loại bất mãn về việc cả thế giới bây giờ đang chạy theo nước ngoài.
Cái cô Ryoko Suzuki này nhìn không ghét, hơn nữa nàng muốn hát lại ca khúc của Trần Qua viết cũng coi như có chút gu, nếu thật cho nàng hát, cũng coi như gián tiếp khuếch trương tầm ảnh hưởng của các ca khúc Hoa Điều.
Các bài hát của Hoa Điều, phần lớn đều là hàng ngoại nhập, lần này, cũng để cho các ca khúc của Hoa Điều đi ngược lại một chút.
Ryoko Suzuki lại nói một tràng.
"Cô Ryoko nói, nàng vô cùng bội phục tài năng của Trần tiên sinh, cũng thật tâm hy vọng được hát lại ca khúc của ngài, hi vọng ngài có thể cho nàng cơ hội này."
Thái độ của Ryoko Suzuki rất thấp, rất nhún nhường, điểm này ngược lại có chút giống người nước Mân.
Trần Qua nói: "Hát lại thì không phải là không được, bất quá các cô trước hết phải viết lời ca, sau đó hát thử cho ta nghe, ta thấy hài lòng thì mới có thể cấp phép, không hài lòng thì không hợp với các cô, cũng không cần miễn cưỡng."
Trần Qua làm vậy là vì mong muốn bài hát của mình có thể vang danh ra hải ngoại, Ryoko Suzuki có được nhân khí như bây giờ, cũng không hoàn toàn dựa vào vẻ bề ngoài mà có được, thực lực của nàng cũng không tệ.
Nhưng hát lại ca khúc của mình như thế nào, Trần Qua vẫn phải nghe được thực tế thì mới có thể quyết định có cho hay không.
Phiên dịch truyền đạt yêu cầu của Trần Qua xong, Ryoko Suzuki chẳng những không thất vọng mà ngược lại càng thêm kính phục ánh mắt của Trần Qua.
"Cô Ryoko nói, Trần tiên sinh quả nhiên là người có yêu cầu rất cao về chất lượng, nàng nguyện ý nghe theo lời ngài, trở về tìm người viết lời, sau đó hát thử bản demo cho ngài nghe, nếu ngài hài lòng chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện phí bản quyền."
Trần Qua nghe thấy nàng tán đồng yêu cầu của mình, gật đầu nói: "Được."
Ryoko Suzuki dùng tiếng Trung không sõi nói: "Có thể hay không... Trần Quân... Điện thoại?"
Vừa nói, Ryoko Suzuki vừa làm động tác gọi điện thoại.
Mọi người đều hiểu, nàng muốn xin số điện thoại của Trần Qua, hôm nay là dạ tiệc đón năm mới, đương nhiên không phải là thời cơ tốt để nói chuyện làm ăn, cứ để lại số điện thoại rồi sau hãy trao đổi.
Trần Qua cũng không tiện từ chối, cũng cho nàng số điện thoại.
Dù sao ngôn ngữ cũng không thông suốt lắm, Ryoko Suzuki lại khen ngợi một phen Trần Qua và Trần Ngọc Phác xong, liền rời đi.
Sau khi Ryoko Suzuki rời đi, Nguyễn Tiểu Mỹ và những người khác không tránh khỏi việc bàn tán về nàng.
"Không ngờ Ryoko Suzuki này lại thực sự đến chào hỏi chúng ta."
"Chỉ có thể nói nàng còn có chút gu và có mắt nhìn."
"Đương nhiên rồi, giọng hát của Tiểu Ngọc sớm đã nổi tiếng ở nước Mân rồi!"
"Lúc trước chỉ có thể thấy minh tinh trên TV, giờ thoáng cái gặp ở ngoài đời, cảm giác còn rất mới lạ ha ha ha."
Mọi người đang trò chuyện thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
Lần này người đi vào lại là Tiễn Tích Kỳ.
Trần Ngọc Phác tham gia thi đấu mấy tháng, quan hệ với Tiễn Tích Kỳ cũng không tệ, dù Tiễn Tích Kỳ không dạy Trần Ngọc Phác điều gì, nhưng cũng thật tâm thích cô, trên đường đi cũng luôn ủng hộ Trần Ngọc Phác.
Đương nhiên, trong mắt bọn họ, cũng không gọi là ủng hộ, bởi vì so với những thí sinh khác, Trần Ngọc Phác quả thực không có ai có thể so sánh được.
Trần Ngọc Phác thân mật nghênh đón, kéo tay Tiễn Tích Kỳ, nói: "Tiền tỷ, em vừa mới nói lát nữa sẽ đi tìm chị đây, không ngờ chị lại đến trước rồi."
Theo lẽ thường, đúng là Trần Ngọc Phác phải đến "bái kiến" Tiễn Tích Kỳ mới đúng.
"Ấy, chỉ những người mới quen mới để ý quy củ, bối phận này nọ, chứ quan hệ của hai chị em mình thì không cần để ý những thứ đó, lâu rồi không gặp, em lại càng xinh đẹp."
"Chị cũng vậy mà."
"Album của em chị nghe rồi, hay quá đi mất, gặp ai chị cũng giới thiệu cho họ nghe."
"Cám ơn chị."
"Bây giờ bán được bao nhiêu rồi, 600 nghìn bản?"
"Tuần trước phá 600 nghìn rồi ạ."
"Trời ạ, thật là trò giỏi hơn thầy, album nhiều nhất của chị cũng chỉ được 600 nghìn, xuất phát điểm của em đã là điểm dừng chân của chị rồi." Tiễn Tích Kỳ đối với Trần Ngọc Phác, thật không tiếc lời khen, cũng không hề có một chút ghen tị nào.
Thứ nhất là hai người quan hệ rất tốt, thứ hai là Trần Ngọc Phác dù sao cũng là ca sĩ do nàng "lăng xê" ra, Trần Ngọc Phác càng giỏi, nàng cũng có một phần tự hào trong đó.
Trần Ngọc Phác ngược lại không nói với Tiễn Tích Kỳ mấy lời khách sáo kiểu đều là công lao của chị, mà nói: "Em cũng may mắn thôi, gặp được Trần Qua."
Trần Ngọc Phác vừa nói vừa nhìn về phía Trần Qua.
Tiễn Tích Kỳ cũng theo ánh mắt của Trần Ngọc Phác nhìn về phía Trần Qua.
Tiễn Tích Kỳ lập tức buông tay Trần Ngọc Phác ra, đi về phía Trần Qua, quan sát Trần Qua một hồi.
Dù Trần Qua đeo khẩu trang, không thấy được ngũ quan, rất thần bí, nhưng Tiễn Tích Kỳ vẫn nhìn đi nhìn lại.
"Đây là cái người Trần Qua đã biểu diễn cùng em trong đêm chung kết đó sao, trời ạ, chị còn lên mạng hóng chuyện, muốn xem thử cái người Trần Qua này là dáng vẻ gì, không ngờ hôm nay lại được gặp rồi."
Tiễn Tích Kỳ vừa nói vừa vỗ nhẹ vào khuỷu tay của Trần Qua, . . nói: "Em nghĩ gì vậy, cô bé tốt như vậy mà em cũng từ chối?"
Bản thân Tiễn Tích Kỳ là người có tính cách thẳng thắn, hơn nữa trong giới ca sĩ cũng đã có danh tiếng và có nhiều tình sử, đối với chuyện tình cảm, nàng nhìn rất thoáng.
Trần Ngọc Phác nghe Tiễn Tích Kỳ ngay trước mặt mọi người nhắc đến chuyện này, sợ Trần Qua xấu hổ, kéo Tiễn Tích Kỳ lại, nói: "Hôm nay sắp đến năm mới rồi, Tiền tỷ đừng rắc muối lên vết thương của em nữa mà."
Tiễn Tích Kỳ cười ha ha một tiếng, cũng nhận thấy Trần Qua có chút xấu hổ, liền chuyển hướng chủ đề, khen Trần Qua một phen.
"Không tệ không tệ, chị biết các album của em đều do cậu ấy viết, quả nhiên có tài, nếu như chị trẻ lại 20 tuổi... không, trẻ lại 15 tuổi, thì chị đã tranh giành người tài tử này với các em rồi."
Trần Ngọc Phác cười nói: "Chị không thấy trên mạng nói sao, Trần Qua không thích nữ, chị có trẻ lại cũng vô ích thôi."
Trần Ngọc Phác vừa dứt lời, cả đám người đều cười phá lên.
Chỉ có Trần Qua là mặt mày đen như than.
============================INDEX==
Bạn cần đăng nhập để bình luận