Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 181: Ông chủ này rất kỳ quái (length: 7518)

Trần Qua phát hiện Hạ Vân Khanh ba người cũng nhìn mình, hơi có chút lúng túng, nói: "Nhìn ta làm gì, các ngươi ăn đi."
"Ngươi không ăn sao?" Tống Du hỏi.
"Hả, ta không đói bụng, các ngươi ăn đi."
Ba người cũng cảm thấy kỳ lạ, đứng lên, càng không có tâm trạng ăn.
"Ông chủ, ngươi đây là ghét bỏ chúng ta nhỉ?" Vương Tuệ Di nói.
Trần Qua cười nói: "Làm sao có thể, chỉ là các ngươi đẹp quá rồi, ta không cần ăn cơm."
Hạ Vân Khanh ba người nghe Trần Qua vừa nói như vậy đều nở nụ cười.
"Lần đầu tiên nghe được lời khen người khác biệt như vậy."
"Ông chủ, ngươi toàn dùng cách này để tán gái à?" Vương Tuệ Di hỏi.
Trần Qua có chút lúng túng nói: "Không có."
"Hả, đúng rồi, ta nghe nhân viên tiệm các ngươi nói, toàn là nữ sinh theo đuổi ngươi, đúng không?"
Trần Qua càng lúng túng hơn, nói: "Các ngươi ăn cơm đi."
Hạ Vân Khanh tò mò nhìn Trần Qua.
Mặc dù trước các nàng đã hỏi rồi, nhưng Hạ Vân Khanh vẫn không nhịn được lại hỏi một lần: "Tại sao ngươi một mực mang khẩu trang vậy?"
Một người mang khẩu trang, ở cái thế giới này, cũng không đáng chú ý đặc biệt, nhưng mà cứ mang mãi cũng làm người ta cảm thấy kỳ quái rồi.
Trần Qua suy nghĩ một chút, hay là nên thừa nhận, nói: "Thực ra mặt ta có rất nhiều vết sẹo, lúc trước bị lửa đốt."
Trần Qua vừa nói thế, Hạ Vân Khanh ba người đều ngẩn người.
Tống Du thậm chí bật cười, cảm thấy Trần Qua đang nói đùa, nhưng vừa muốn cười, liền thấy Hạ Vân Khanh cùng Vương Tuệ Di sắc mặt không đúng.
Tống Du cũng ý thức được, Trần Qua nói là thật, đã biết lúc cười như vậy là quá thất lễ rồi.
Các nàng vốn cho là Trần Qua là một anh chàng đẹp trai, không ngờ Trần Qua lại bị hủy dung.
Lần này, bọn họ tin Trần Qua mời các nàng ăn cơm, không phải vì tiếp cận các nàng.
Biết sự thật, các nàng ngược lại có thiện cảm với Trần Qua hơn.
"Thật xin lỗi." Hạ Vân Khanh nói.
"Đến từ Hạ Vân Khanh danh vọng +1."
"Đến từ Tống Du danh vọng +1."
"Đến từ Vương Tuệ Di danh vọng +1."
Đều là màu xanh lá cây.
Trần Qua cười nói: "Không sao, các ngươi ăn đi, ta nhìn là được rồi, ta mời nhân viên trong tiệm ăn cơm cũng vậy."
Trần Qua nói thản nhiên, Hạ Vân Khanh các nàng nghe ngược lại càng cảm thấy khó chịu.
Ba người im lặng một lúc, Hạ Vân Khanh dẫn đầu cầm đũa.
Tiếp đó Vương Tuệ Di cùng Tống Du cũng động đũa.
Vốn là các nàng còn cảm thấy bốn người sáu món ăn một canh là không đủ, nếu có một hai món không ngon, thì sẽ không đủ ăn, nhưng bây giờ các nàng biết, Trần Qua chỉ chọn món ăn cho ba người, như vậy là đủ rồi.
Trước kia các nàng hiểu lầm Trần Qua rồi.
Hơn nữa đồ ăn ở đây lại rất hợp khẩu vị, mặc dù không phải là các nhà hàng cao cấp các nàng hay đến, nhưng ba người ăn rất hài lòng, thậm chí so với một vài nhà hàng cao cấp kia còn ngon hơn nhiều.
Vài người ăn xong, Hạ Vân Khanh lau miệng, vừa muốn đứng lên thì Trần Qua đưa tay khoác lên vai nàng, nhanh chóng đè nàng xuống.
"Ta mời khách, ta trả tiền."
Trần Qua rất nhanh thu tay về, đứng dậy đi trả tiền.
Trần Qua rất hiểu Hạ Vân Khanh, nhưng Hạ Vân Khanh lại không biết người trước mắt này hiểu mình đến vậy.
Hạ Vân Khanh nói: "Ngươi cũng không ăn, hay là để bọn ta trả đi."
Trần Qua quay đầu liếc ba người, nói: "Nói rồi, ta mời khách."
Nói xong Trần Qua đi đến quầy.
"Ông chủ này... Thật bị hủy dung sao?"
Chờ Trần Qua đi rồi, Tống Du nhỏ giọng hỏi.
"Chắc là thật, nhìn kỹ thì, tóc hắn ở trán có một vết sẹo nhỏ." Vương Tuệ Di nói.
"Ai, tiếc thật, nếu không hắn mà hỏi xin thông tin liên lạc của ta, có khi ta đã cho rồi ấy." Tống Du nói.
"Ai nói không phải, tiếc quá." Vương Tuệ Di hiển nhiên cũng có chút tiếc nuối.
Gia cảnh của ba người các nàng đều rất tốt, ngoại hình cũng đẹp, nên không thiếu người theo đuổi, nếu Trần Qua không bị hủy dung, có lẽ còn có cơ hội, nhưng bây giờ biết hắn bị hủy mặt, hiển nhiên sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Cho dù làm bạn bè, có lẽ cũng phải cân nhắc một chút.
Nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc sau này bọn họ tiếp tục chơi kịch bản giết.
Một lát sau, Trần Qua quay lại.
"Xong rồi." Trần Qua như vừa hoàn thành nhiệm vụ gì đó, "Vậy ta về trước, trong tiệm còn có việc."
Hạ Vân Khanh đám người không ngờ Trần Qua lại vội đi như vậy, nhìn nhau một cái, Tống Du và Vương Tuệ Di đứng lên, nói: "Hôm nay cảm ơn ông chủ."
"Không khách khí, duyên phận mà." Trần Qua vừa nói vừa phất tay với ba người, sau đó xoay người đi ra cửa.
Hạ Vân Khanh nhìn bóng lưng Trần Qua rời đi, không nhịn được gọi: "Này!"
Trần Qua quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Vân Khanh.
Hạ Vân Khanh bước đến: "Ngươi... Ngươi không quan tâm thông tin liên lạc của tụi ta sao?"
Trần Qua biết các nàng hiểu lầm việc mình mời cơm là để xin thông tin liên lạc, cười nói: "Đáng tiếc số chim cánh cụt của ta có 9 chữ số."
Hạ Vân Khanh trước đây ở tiệm kịch bản Bách Biến Nhân Sinh từ chối một cậu nam sinh muốn xin thông tin liên lạc, nói rằng số chim cánh cụt của cậu ta quá dài, thêm vào sẽ làm mất cân bằng danh sách bạn tốt của mình.
Hạ Vân Khanh vốn cho rằng ông chủ quán này muốn xin thông tin liên lạc của mình, nhưng vì hắn bị hủy dung nên không dám.
Vì vậy Hạ Vân Khanh mới chủ động hỏi một câu, nếu ông chủ quán này lúc này nói muốn thêm, thì Hạ Vân Khanh nguyện ý thêm hắn.
Không ngờ ông chủ này lại dùng đúng lời của Hạ Vân Khanh khi từ chối người khác để trả lời, khiến cho Hạ Vân Khanh không có cách nào chủ động lật kèo để thêm hắn.
Hơn nữa, Hạ Vân Khanh đã hiểu, ông chủ này không hề ngu ngốc, hắn nói như vậy, chính là không muốn xin thông tin liên lạc của mình!
Hóa ra từ trước đến giờ mình đã đoán sai hết rồi!
Người ta căn bản không muốn thêm thông tin liên lạc với mình!
Trần Qua đương nhiên không muốn thêm, số chim cánh cụt của hắn chỉ có một cái, cộng thêm vào chẳng phải là bại lộ thân phận ngay lập tức hay sao.
Trần Qua thấy Hạ Vân Khanh không nói gì nữa, nhẹ giọng nói: "Gặp lại."
Trần Qua đi rồi, Tống Du tiến đến, nhìn ra cửa, tò mò nói: "Ông chủ này kỳ lạ thật."
"Có gì lạ đâu, có thể hắn giả vờ thôi, có lẽ chỉ là thấy chúng ta có tiền, nghĩ chúng ta sẽ ủng hộ tiệm làm ăn thôi."
"Ừm, cũng có thể."
Lúc này Hạ Vân Khanh lại có chút thất vọng và mất mát.
Từ trước đến giờ, Hạ Vân Khanh đều rất tự tin, bất kể là gia đình hay là ngoại hình, nàng đều hơn người, nhưng dạo gần đây lại gặp một tác giả không nói nên lời, đối với mình là ôn hòa, hiện tại lại thêm ông chủ tiệm này, nhìn mình cũng không có hứng thú gì.
Không có ánh mắt ngưỡng mộ, cũng không có vẻ tự ti, mà lại đối với mình ôn hòa, theo Hạ Vân Khanh thấy, điều này có chút khác thường.
Hạ Vân Khanh thậm chí vì gặp "hai người" này, mà bắt đầu hoài nghi chính mình.
"Người như tôi, khó ưa lắm sao?" Hạ Vân Khanh đột nhiên hỏi hai người bên cạnh.
Tống Du và Vương Tuệ Di nhìn nhau cười, nói: "Sao có thể chứ, nếu cậu khó ưa, thì tụi mình có làm bạn với cậu sao?"
Hạ Vân Khanh sau khi nghe thì có vẻ đã khá hơn một chút, nàng nhìn vào điện thoại di động, sau đó cất vào.
"Đi, tụi mình tiếp tục đi chơi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận