Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 260: Gan lớn 1 điểm (length: 8189)

“Ma Đèn Quỷ Thổi” trên địa cầu chia làm 2 bản, tổng cộng 2 triệu chữ.
Bất quá chỗ này Trần Qua đặt trong một quyển sách để viết.
Bây giờ “Ma Đèn Quỷ Thổi” của Trần Qua đang viết chương “Côn Lôn Thần Cung”, tổng số chữ khoảng 85 vạn chữ.
“Sách của ta còn chưa xong xuôi, nhà xuất bản làm sao xuất bản?” Trần Qua hỏi.
“Có mấy nhà xuất bản, đều muốn thử nước xem sao, muốn một chương đầu tiên của “Ma Đèn Quỷ Thổi”, chính là chương “Tinh Tuyệt Cổ Thành”, chương này có số chữ khoảng 20 vạn, xấp xỉ một quyển sách, trước xuất bản một quyển, xem phản ứng thị trường thế nào, nếu được khen thì sẽ tiếp tục ra các chương sau, đến lúc đó cũng có thể dựa vào phản ứng của thị trường mà tăng thêm đãi ngộ cho họ.” Hạ Vân Khanh nói xong, lấy ra một tờ đơn, đưa cho Trần Qua.
“Được rồi, hiện giờ có 4 nhà xuất bản, ngươi xem qua, thích nhà nào?” Trần Qua nhìn một chút, trên bảng có viết:
Nhà xuất bản Văn nghệ Gió Thu: Định giá 20 tệ, nhuận bút 5%, in thử 5 vạn bản.
Nhà xuất bản Liên hiệp Giang Ninh: Định giá 25 tệ, nhuận bút 4.5%, in thử 4 vạn bản.
Nhà xuất bản Văn hóa Ma Đô: Định giá 22 tệ, nhuận bút 4.8%, in thử 4 vạn bản.
Nhà xuất bản Lời Nguyền: Định giá 20 tệ, nhuận bút 5.5%, in thử 5 vạn bản.
Trần Qua nhìn xong, mấy nhà xuất bản này đưa ra điều kiện cũng không khác nhau là mấy.
Trần Qua cũng không mấy hài lòng.
Về chuyện xuất bản, Trần Qua cũng có chút hiểu biết.
“Theo ta được biết, nhuận bút của các tác giả trong ngành thường là khoảng 8%, những tác giả nổi tiếng có thể cao hơn, sao bọn họ cho chỉ khoảng 5% vậy?” Hạ Vân Khanh cũng cười khổ một tiếng, nói: “Đây đương nhiên là vì chúng ta là dân viết truyện mạng rồi, trước đây những sách truyện mạng xuất bản cũng chỉ khoảng 4% nhuận bút thôi, mấy nhà này đưa cho ngươi vậy là khá cao rồi.” Trần Qua cũng im lặng, lời Hạ Vân Khanh nói cũng đúng là sự thật.
Nhưng kiểu nhà xuất bản nhìn xuống tác giả mạng này khiến Trần Qua không thoải mái chút nào.
Hoặc là ngươi đừng xuất bản sách của người ta, hoặc là cứ dựa theo quy tắc cơ bản trong nghề mà đối đãi với tác giả.
Tại sao tác giả truyền thống thì nhuận bút 8%, thậm chí cao hơn, còn tác giả mạng ra sách thì nhuận bút lại thấp hơn nhiều?
Trong số các tác giả truyền thống, ngoại trừ một vài người nổi tiếng ra, những người khác số lượng sách bán ra cũng rất bình thường, vài chục ngàn bản, thậm chí có cả vài ngàn bản.
Không thể đối xử khác nhau được chứ?
Hạ Vân Khanh thấy Trần Qua dường như không hài lòng lắm, liền khuyên nhủ: “Thực ra bây giờ ta cũng không thiếu tiền, thêm 3% nhuận bút, thực ra cũng không nhiều thêm bao nhiêu tiền, cứ tính theo giá 20 tệ một quyển thì cũng chỉ được 6 hào một quyển, 5 vạn quyển thì cũng chỉ có 3 vạn tệ mà thôi, chúng ta bây giờ muốn, vẫn là việc xuất bản để cho nhiều người không xem truyện mạng có thể thấy, có lẽ sau khi đọc sách của ngươi, họ sẽ biết được đây là truyện mạng, sẽ có cái nhìn khác về truyện mạng.” Thế giới này vẫn có rất nhiều người có học, nhưng thị trường truyện mạng mãi vẫn không thể phát triển được, thực ra là vì độc giả của sách truyền thống vốn coi thường truyện mạng, cảm thấy nó không có chất, thậm chí cảm thấy đọc truyện mạng rất mất mặt.
Nhưng nếu họ thấy quyển sách này trong hiệu sách, lại không biết đây là truyện mạng, nói không chừng sẽ đọc, mà “Ma Đèn Quỷ Thổi” này lại có một ma lực, khiến người ta sau khi đọc xong một quyển thì vẫn muốn đọc tiếp, đến lúc đó những người này nhất định sẽ tìm đến mạng mà đọc thôi.
Một vài quyển sách có lẽ không thể thay đổi được tình hình hiện tại, nhưng nếu sau này tình huống như vậy càng ngày càng nhiều, thì chắc chắn sẽ có thể làm tình hình này chuyển biến tốt hơn.
Ước nguyện trước mắt của Hạ Vân Khanh, là hi vọng mọi người có thể nhìn nhận truyện mạng một cách công bằng.
Trần Qua nghe Hạ Vân Khanh nói, trầm mặc một hồi, rồi nói: “Ta sẽ suy nghĩ lại.” “Ừm, không vội.” Nói đến chuyện xuất bản, Hạ Vân Khanh lại nói thêm một câu: “Ta nghe người phụ trách bên nhà xuất bản khi nói chuyện với ta có nói, bọn họ vẫn đang nói về bản quyền xuất bản “Đạo Mộ Bút Ký” của ngươi, ngươi có nghe được tin tức gì không?” Trần Qua hơi sững sờ, chợt nhớ tới, lúc đầu chính mình đã bỏ ra hai trăm ngàn mua toàn bộ bản quyền của “Đạo Mộ Bút Ký”, trừ bản quyền điện tử ra, nói cách khác, nếu muốn ra sách thì Mặc Trấp Trung Văn Võng sẽ không có bất kỳ lợi nhuận nào, toàn bộ thuộc về hắn.
“Không có.” Trần Qua nói, đến giờ hắn vẫn chưa nhận được tin gì từ người bên Mặc Trấp Trung Văn Võng nói có người đang tìm hắn để nói về chuyện xuất bản “Đạo Mộ Bút Ký”.
Thực tế, từ khi Trần Qua công khai thân phận, nói rõ mình chính là Nhất Ngôn Nan Tẫn, Mặc Trấp Trung Văn Võng cũng đã ngừng tuyên truyền cho nhân sinh Vô Thường của hắn rồi.
Bởi vì bọn họ cũng biết, Nhất Ngôn Nan Tẫn đã ký hợp đồng bạch kim với Đám Mây Trung Văn Võng, người này chắc chắn sẽ không tiếp tục viết sách ở Mặc Trấp Trung Văn Võng, lại tiếp tục tuyên truyền cho hắn, có vẻ chỉ là đang làm áo cưới cho người khác thôi.
Trần Qua cũng hiểu, cho nên cũng không quá để ý, chỉ là từ đó về sau “Đạo Mộ Bút Ký” không có bất kỳ đề cử nào nữa, Trần Qua cũng có chút không hài lòng.
Bất quá “Đạo Mộ Bút Ký” vốn đã rất nổi tiếng, cho nên việc có đề cử hay không cũng không ảnh hưởng lắm, chỉ là khiến Trần Qua cảm thấy cách cục của Mặc Trấp Trung Văn Võng quá nhỏ.
Trước còn xóa cả đơn chương của hắn.
Cũng may hồi đầu Trần Qua đã chọn Đám Mây Trung Văn Võng, nếu không với cách cục của ban lãnh đạo Mặc Trấp Trung Văn Võng thế này, Trần Qua cũng không tin họ có thể phát triển lớn mạnh được.
Hạ Vân Khanh nghe Trần Qua nói không nhận được thông báo từ bên Mặc Trấp Trung Văn Võng, có chút bất ngờ.
“Không nên chứ, người bên nhà xuất bản không cần thiết phải gạt ta mà.” Trần Qua hỏi: “Họ nói lúc nào?” “Khoảng ba bốn ngày trước rồi, bọn họ tìm Mặc Trấp Trung Văn Võng chắc chắn là còn trước đó nữa.” Trần Qua cười lạnh một tiếng, Mặc Trấp Trung Văn Võng đúng là tuyệt tình thật.
Ngươi tìm người thông báo một tiếng, cũng chẳng mất gì, nếu “Đạo Mộ Bút Ký” được xuất bản, tuy rằng bọn họ không có phí bản quyền nào, nhưng những người xem sách giấy, chắc gì không lướt qua Internet đọc sách?
Dù sao đi nữa, bản quyền điện tử của “Đạo Mộ Bút Ký” vẫn còn ở bên Mặc Trấp Trung Văn Võng mà.
Nhưng họ lại không hề cho hắn một chút thông tin nào, chẳng lẽ là sợ độc giả cuối cùng lại chạy qua Đám Mây Trung Văn Võng sao?
“Kệ bọn họ đi, bản quyền của “Đạo Mộ Bút Ký” ở trong tay ta, ta muốn làm sao thì làm.” Hạ Vân Khanh hơi sững sờ, nói: “Bản quyền “Đạo Mộ Bút Ký” ở trong tay ngươi?” “Đúng vậy, lúc đầu đăng truyện, ta đã tự bỏ tiền mua lại rồi.” Ánh mắt Hạ Vân Khanh lộ ra vẻ bội phục, giơ ngón tay cái lên nói: “Lợi hại a! Xem ra ngươi thật sự tự tin, bỏ ra bao nhiêu tiền để mua?” “Hai trăm ngàn.” “Hai trăm ngàn?” Hạ Vân Khanh cười nói: “Bây giờ Mặc Trấp Trung Văn Võng chắc hối hận điên rồi chứ?” Trần Qua nói: “Cái này thì ta không biết, bất quá ta cảm thấy nếu cho quay ngược thời gian, ta cho 200 ngàn mua bản quyền của “Đạo Mộ Bút Ký”, họ vẫn cứ bán đấu giá thôi!” Hạ Vân Khanh gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, hai trăm ngàn cơ mà, web muốn bán thì phải bán được 400 ngàn rồi, bây giờ các tác phẩm một đường của truyện mạng rất khó bán được phí bản quyền nhiều đến vậy, huống chi lúc đó đề tài trộm mộ đang nổi như vậy, ai có thể ngờ được cuốn sách này sau này có thể hot đến vậy chứ.” “Đúng vậy.” “Bây giờ giá trị bản quyền của “Đạo Mộ Bút Ký”, 2 triệu tệ chắc cũng có, nếu dựng thành phim thành công, phỏng chừng phải tăng lên gấp mười lần nữa đấy.” Trần Qua lại là “người từng trải”, cười nói: “Mạnh dạn lên chút đi, sau 2 triệu tệ là phải gấp trăm lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận