Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh

Sau Khi Bị Hủy Dung Mạo Ta Trở Thành Cự Tinh - Chương 52: Thù lao (length: 8330)

Giám đốc Chu Văn Lôi gọi Hồng Văn Bân, một người đàn ông ngoài bốn mươi, bụng phệ, vóc dáng cao lớn.
Tối hôm qua, Hồng Văn Bân nhận được điện thoại của Ngô Hiểu Long, tổ trưởng tổ kế hoạch ba, nói về một phương án kế hoạch chương trình.
Dù sao Hồng Văn Bân cũng đã làm công tác kế hoạch chương trình hơn mười năm, nghe qua là hiểu đại khái hình thức chương trình, hắn thấy cũng không tệ, ít nhất là một hướng đi có thể thử.
Hai tháng này, áp lực trong đài quá lớn, hắn cũng cảm thấy mình bị vắt kiệt, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một phương án như vậy, hắn cảm thấy đầu óc mình được khai thông.
Cái này "Kịch bản sát" là cái gì, hắn vẫn còn có chút hứng thú.
Cho nên Hồng Văn Bân mới nhận lời Ngô Hiểu Long, hôm nay đến cửa tiệm này trải nghiệm.
Trên đường đi, Hồng Văn Bân biết, phương án này là do một thực tập sinh trong cửa hàng hôm nay cung cấp cho tổ của Ngô Hiểu Long.
Cái thực tập sinh tên Chu Văn Lôi, Hồng Văn Bân cũng biết, ngày thường khá trầm tính, ấn tượng của Hồng Văn Bân với nàng không sâu, trước đây có một lần vì bị lãnh đạo gây áp lực, tâm tình không tốt lắm, thấy đơn xin thực tập của Chu Văn Lôi, hắn không hề để ý.
Đến cửa tiệm "Bách Biến nhân sinh" này, Hồng Văn Bân và những đồng nghiệp khác đều tràn đầy tò mò.
Trong ấn tượng của họ, chỗ này hẳn gọi là nhà ma thì hợp hơn.
Chẳng lẽ, kịch bản sát chỉ là treo đầu dê bán thịt chó?
Trần Qua dẫn mọi người vào phòng, bắt đầu buổi chơi kịch bản sát.
Lúc này, đám người Hồng Văn Bân mới phát hiện, kịch bản sát đúng là kịch bản sát, không liên quan gì đến nhà ma cả, có nhà ma nào muốn xem kịch bản chứ?
Sau khi vào trong, ban đầu mọi người còn lo lắng, nhưng sau khi bốc thẻ nhân vật, thay đồng phục, ai nấy đều khôi phục thần sắc bình thường.
Chờ khi học xong kịch bản và bắt đầu tìm kiếm chứng cứ, thảo luận, cả đám đã bắt đầu có chút nhập vai và hào hứng.
Họ đều là người quen biết nhau, nên khi thảo luận, nói dối, công kích, ngụy biện và diễn xuất đều vô cùng thoải mái, không khí cũng rất tốt.
« Tử Xuyên Bạch » tuy là bản trinh thám, nhưng kết quả trinh thám cũng không quan trọng, quan trọng nhất là quá trình người và người tương tác với nhau, điểm này có chút tương tự với gameshow.
Kết quả chỉ là chuyện trong chốc lát, công bố là xong, nhưng cả chương trình dài 2 tiếng, quá trình nhất định phải vui vẻ, tính tương tác và giải trí phải cao, hấp dẫn người, đây mới là điều quan trọng nhất.
Ở đây đều là những người làm kế hoạch chương trình của đài truyền hình Giang Ninh, họ hiểu rõ, chính họ cũng chơi vui vẻ như vậy, nếu lấy điều này làm mô típ sản xuất chương trình, mời thêm vài nghệ sĩ có khiếu hài hước đến, chắc chắn chương trình sẽ càng thú vị hơn.
Hồng Văn Bân rất hài lòng, hai tháng qua, áp lực trên đầu họ cũng đã gần cạn, mà cũng không có đưa ra được phương án chương trình nào vừa ý.
Nhưng hôm nay chơi kịch bản sát, họ đều cảm thấy đây có lẽ là cơ hội tốt.
Nộp phương án chương trình lên trong năm nay, nếu cấp trên hài lòng, họ cũng có thể đón năm mới một cách thoải mái.
Nếu năm sau chương trình phát sóng mà gây được tiếng vang, họ còn có thể được khen thưởng.
Sau khi chơi xong một ván, Hồng Văn Bân không nhịn được liếc mắt ra hiệu cho Ngô Hiểu Long.
Ngô Hiểu Long lập tức tìm Chu Văn Lôi, hỏi: "Phương án kế hoạch chương trình mà cô nói hôm qua, chính là trò chơi này sao?"
Chu Văn Lôi nói: "Hình thức trò chơi thì gần như vậy, nhưng cách thể hiện cụ thể có chút thay đổi, sẽ phù hợp hơn với chương trình truyền hình, Trần Qua viết rất tốt, tôi thấy mọi người nên xem thử."
Nghe vậy, Trần Qua lấy bản phương án kế hoạch chương trình mà mình đã viết hôm qua ra, cho bọn họ xem.
Hồng Văn Bân và những người khác vây quanh chiếc laptop của Trần Qua, xem kỹ bản phương án mà Trần Qua viết.
Ai nấy trong số họ đều đã từng qua tay vài dự án kế hoạch chương trình, thậm chí Hồng Văn Bân còn từng lên kế hoạch cho các chương trình hot, nên về mặt này, bọn họ không dám nhận là nhất, nhưng chắc chắn là chuyên nghiệp.
Phương án « Minh Tinh Đại Trinh Thám » mà Trần Qua lên kế hoạch, dù là hình thức hay nội dung chương trình đều rất mới mẻ, cuốn hút.
Tuy trên thị trường chưa từng có chương trình nào tương tự, và dù bọn họ đều là những người làm chương trình chuyên nghiệp, đều thấy kế hoạch này không tệ, nhưng thị trường luôn thay đổi khôn lường, chương trình làm ra cuối cùng thường có khác biệt lớn so với tưởng tượng ban đầu khi lên kế hoạch. Nói tóm lại, nhiều lúc chương trình mà họ cảm thấy hay lại chưa chắc có rating tốt, ngược lại có những chương trình họ không mấy kỳ vọng lại thành công.
Phương án mà Trần Qua đưa ra trông cũng ổn, nhưng khó nói trước được tương lai, loại chương trình này, nói thật, chỉ có hai số phận.
Hoặc là thành chương trình hot, hoặc là thất bại!
Sau khi xem hết bản kế hoạch chương trình, Hồng Văn Bân không nói gì, mọi người tự nhiên cũng không dám mở miệng trước.
Hồng Văn Bân nhìn Trần Qua một cái, cảm thán nói: "Bản kế hoạch này tuy không quá chuyên nghiệp, nhưng nội dung bên trong rất xuất sắc, ý tưởng của cậu cũng rất hay, cộng thêm chúng tôi vừa chơi thử kịch bản sát, quả thật không tệ, hẳn là khán giả sẽ thích xem."
Chu Văn Lôi nói: "Quản lý Hồng, vậy chúng ta chốt chương trình này rồi trình lên nhé."
Hồng Văn Bân im lặng một lát, rồi nói với Trần Qua: "Trần tiên sinh hẹn chúng tôi đến đây, chắc hẳn cũng có mục đích, bên tôi cũng thấy chương trình này không tệ, có thể thử trình lên cho lãnh đạo xem, chỉ là không rõ, bản quyền chương trình này, có phải là ở trong tay Trần tiên sinh không?"
Trần Qua đáp: "Bản quyền chương trình đúng là do tôi giữ."
Nghe Trần Qua nói vậy, Hồng Văn Bân biết rằng, nếu đài muốn làm chương trình này, nhất định phải thông qua Trần Qua, không thể vòng vo.
"Vậy Trần tiên sinh có thể cho biết, cậu muốn bao nhiêu tiền nhuận bút... thì mới chịu bán bản quyền chương trình này cho đài chúng tôi? Tôi có thể về thương lượng với lãnh đạo."
Trần Qua đáp: "Tôi không cần nhuận bút, nếu chương trình của các anh sau này lên sóng, phải để cửa hàng của chúng tôi đứng tên quảng cáo."
Đám người Hồng Văn Bân có chút ngớ người, đài truyền hình Giang Ninh hiện tại xếp thứ bảy tám trong cả nước, phí quảng cáo cho một gameshow thường là từ mấy triệu đến mấy chục triệu, gameshow hot nhất của đài thì quảng cáo độc quyền có thể lên đến hơn trăm triệu.
Tuy chương trình này không phải là gameshow phát sóng giờ vàng, mà là phát vào tối thứ ba, tuy mức phí quảng cáo cụ thể bao nhiêu không do họ quyết định, nhưng họ cũng biết sơ bộ, quảng cáo vào khung giờ này, ít nhất cũng phải 20-30 triệu.
Nói cách khác, Trần Qua muốn bán bản quyền chương trình với giá 20-30 triệu.
Mức giá này, tuy không bằng đài truyền hình mua bản quyền gameshow từ nước ngoài, nhưng với chương trình nguyên sang trong nước thì đây là mức giá khá cao.
"Cái này... tôi không quyết được, nhưng yêu cầu của cậu, tôi sẽ nói với lãnh đạo trong đài, có điều có lẽ sẽ không thể để cậu quảng cáo độc quyền."
"Quảng cáo liên kết cũng được." Trần Qua nói.
Quảng cáo liên kết thường là hai nhà tài trợ, chia đều ra thì phí bản quyền cũng vào khoảng mười mấy triệu.
Tính ra như vậy thì có vẻ cũng đáng, chỉ là rating gần đây của đài Giang Ninh không tốt, e rằng sẽ không được thuận lợi.
"Cậu còn có yêu cầu nào khác không?"
"Không có."
"Được, tôi sẽ về bàn bạc với lãnh đạo, còn bản kế hoạch này, cậu có thể gửi cho chúng tôi được không?"
"Có thể, lát tôi gửi vào mail của Hoa, anh tìm cô ấy nhé."
"Được, vậy hôm nay chúng tôi xin phép về trước, dù kết quả như thế nào, chúng tôi cũng sẽ trả lời cậu."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận