Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 941: cho nên ta tới.

Nhìn chung năm người, trong mắt cũng không khác Minh Đế là mấy, đều có sự chờ mong.
Đúng vậy a.
Thiếu niên sẽ lựa chọn như thế nào?
Là sẽ giống như bọn hắn, hay vẫn sẽ có đáp án khác biệt?
Hứa Khinh Chu hơi cúi mắt xuống, sắc mặt ngưng tụ, một hồi lâu, vừa rồi mới nhướng mày, hít một hơi rồi nói giọng có phần bực bội:
“Tiền bối tội gì phải khổ như thế chứ, những điều nên nói vãn bối không phải đều đã nói rồi sao, chẳng lẽ cứ phải để vãn bối nói ra một cái đúng sai tới sao?” Giữa mi tâm Minh Đế hiện lên nếp nhăn hình chữ Xuyên (川).
“Tiểu tiên sinh, là không dám chọn sao?” Thiếu niên chỉ cười cười, không hề mở miệng, cũng không định giải thích thêm.
Nho thánh lên tiếng nói: “Thôi được, Minh, ngươi đừng làm khó tiểu tiên sinh nữa, nếu tiên sinh không muốn phân tích, ngươi hà cớ gì phải ép buộc.” Đạo lý này Minh Đế tự nhiên đều hiểu, chỉ là nàng vẫn muốn biết đáp án.
“Ta có hỏi ngươi sao? Lão đầu ngươi sao lắm lời vậy ~” Nho thánh giật mình, mặt mày xấu hổ, cười ngượng nghịu một tiếng.
Một bên, Đạo Tổ liếc Minh Đế một cái, mở miệng nói: “Được rồi, tiểu hữu không muốn trả lời, bản thân việc đó không phải chính là đáp án rồi sao, biết rõ còn cố hỏi.” Mấy người như có điều suy nghĩ, ngay cả Minh Đế cũng không phản bác, dường như đã chấp nhận lời của Đạo Tổ, cũng đồng ý với cách nói của hắn.
Không muốn trả lời, bản thân điều đó chính là đáp án, xác thực không có vấn đề gì.
Ngược lại là Hứa Khinh Chu có chút không giải thích được, bản thân mình không muốn trả lời, chỉ là không biết nên cân nhắc thế nào mà thôi.
Dù sao chuyện trên thế gian, không phải việc nào cũng đều có đáp án a.
Sao đến chỗ của bọn họ, lại thành ra bị quy kết trực tiếp như vậy chứ, bất đắc dĩ đến cực điểm, hỏi ngược lại:
“Cái nhìn của ta, đối với các tiền bối thật sự quan trọng như vậy sao?” Mấy người nhìn nhau, thần sắc trong mắt giao lưu, dường như đã đạt được sự ăn ý nào đó, do Nho thánh học vấn uyên bác nhất thay mặt trả lời.
Hắn nói:
“Vốn là không quan trọng, nhưng nghe lời nói của tiên sinh, chúng ta rất cảm động, cho nên, đáp án của tiên sinh liền trở nên quan trọng.” Hứa Khinh Chu như có điều suy nghĩ, ánh mắt đảo qua mấy người còn lại, hỏi lại: “Các ngươi cũng nghĩ như vậy?” Đám người không nói, nhưng đáp án đã hiện rõ trong mắt.
Thiếu niên thư sinh, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, hít sâu một hơi, đuôi lông mày giãn ra, chậm rãi nói:
“Vãn bối hôm nay đến đây, không phải để cùng các tiền bối bàn luận đúng sai, tương tự, vãn bối cũng không phải đến để giảng đạo lý với các tiền bối.” “Năm vị tiền bối, là tổ sư tam giáo, là Yêu Đế hai phe, sống lâu hơn ta, thấy qua nhiều sự tình hơn, đi qua nhiều đường hơn ta, đạo lý tự nhiên cũng hiểu nhiều hơn ta.” “Đủ loại chuyện cũ, chư vị tiền bối nếu cứ nhất định phải hỏi vãn bối một cái đúng sai, vậy vãn bối nói rằng, ít nhất theo vãn bối thấy, đối với các vị tiền bối mà nói, làm như vậy là lựa chọn thích hợp nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất mà các tiền bối có thể làm được. Đáp lại như vậy, không biết các vị tiền bối có hài lòng không?” Đáp án của thiếu niên vẫn lập lờ nước đôi như cũ, nhưng lại rõ ràng hơn lúc nãy rất nhiều.
Ý nói bóng gió là, ở trong hoàn cảnh như Hạo Nhiên, cách làm và lựa chọn của bọn hắn là điều thích hợp nhất mà họ có thể làm được.
Chú ý rằng không phải đúng, cũng không phải sai, mà là thích hợp nhất, lựa chọn tốt nhất.
Đáp án tuy không phải là 'đúng', nhưng đối với mấy người bọn hắn mà nói, đáp án này lại thực tế hơn là 'đúng' một chút.
Đám người hiểu ý cười một tiếng, cũng coi như đạt được điều mong muốn, có chút hài lòng.
Chỉ cần không phải là sai, bọn hắn liền thỏa mãn.
Ít nhất Minh Đế nghĩ như vậy, cả người từ từ thả lỏng, thu hồi đao, cũng buông lỏng nắm đấm.
Nhìn thiếu niên, không chỉ có kính nể, mà còn có thưởng thức, cảm thấy cũng không tệ lắm, không chỉ là vì dáng vẻ đẹp trai.
Đạo Tổ cười nói:
“Xem ra, vị Vong Ưu tiên sinh này của chúng ta, thật đúng là yêu quý lông vũ của chính mình a, đến thế này rồi mà vẫn không muốn để người khác nắm được cớ, ha ha ha!” Hứa Khinh Chu nhún vai, hai tay mở ra, trêu ghẹo nói:
“Tiền bối nếu đã nghĩ như vậy, vãn bối liền nhận lấy. Ta xác thực cũng giống các tiền bối, thậm chí còn thích sạch sẽ hơn các tiền bối ~” Trong lời nói của thiếu niên có ẩn ý, mấy người tất nhiên là nghe rõ ràng. Thiếu niên thản nhiên thừa nhận, không khỏi khiến mấy người cảm thấy mình không bằng.
Đồng loạt cười lớn một tiếng.
“Ha ha ha!” Nho thánh vuốt râu bạc, lại hỏi thiếu niên tiểu tiên sinh:
“Tiểu tiên sinh nói, hôm nay không phải đến giảng đạo lý, cũng không phải đến tranh đúng sai. Nghĩ rằng tiểu tiên sinh cũng không chỉ đơn thuần là được mời mà đến. Nói một câu xin lỗi trước, vừa rồi ngươi nói, đối với chúng ta mà nói, lựa chọn của chúng ta là thích hợp nhất, tốt nhất...” “Nói bóng gió là, đối với tiểu hữu mà nói, hẳn là còn có cái nhìn khác? Không phiền giảng giải một chút cho bọn ta nghe, như thế nào?” Đạo Tổ phụ họa nói: “Lão Thư nói rất đúng. Đã lật bàn cờ này rồi, dù sao cũng phải bày ra một bàn cờ mới chứ, đúng không? Ngươi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ta thấy ngươi cũng không phải loại người hành động nhất thời mà không tính toán hậu quả.” Ngừng nói, Đạo Tổ đưa tay, cầm bầu rượu trong tay đặt mạnh xuống bức vẽ sơn hà giản dị trước mặt, chỉ vào Hạo Nhiên thiên hạ trên đó, tiếp tục hỏi:
“Nói thử xem nào, đối với vùng thiên hạ này, ngươi có kiến giải khác biệt gì, chúng ta xin lắng tai nghe ~” Không Đế ngồi thẳng người, hiếm khi tỏ ra chững chạc đàng hoàng, “Ha ha, lần này xem ra là thật sự muốn nói chuyện chính rồi.” Phật Tổ, Minh Đế, ánh mắt sáng rực.
Hứa Khinh Chu ánh mắt đảo qua đám người, lại nhìn vào bức vẽ sơn hà trước mặt, lông mi khẽ động, mắt chứa ý cười, giọng êm tai nói ra:
“Được! Ta xin giảng một chút.” “Trong sách có câu, thiên địa sinh quân tử, quân tử chăm lo vạn vật.” “Hạo Nhiên kiếp nạn sắp nổi lên, thương sinh gặp nạn, đại đạo sắp nghiêng đổ. Chúng ta sinh ra ở Hạo Nhiên, chắc chắn khó thoát khỏi thanh toán nhân quả, sao không đứng dậy, xoay chuyển tình thế sắp sụp đổ, chống đỡ tòa nhà cao sắp nghiêng?” “Hạo Nhiên giống như một bệnh nhân, đã có bệnh, tự nhiên là nên chữa bệnh.” Hơi mím môi, giọng nói tiếp tục.
“Vừa rồi Minh Đế tiền bối hỏi ta, nếu có một phàm nhân 10 tuổi và một tu sĩ nghìn tuổi đứng trước mặt ta, mà nhất định phải có một người chết, ta sẽ chọn ai?” “Hiện tại ta nói cho tiền bối biết, ta sẽ không chọn.” “Hoặc nói cách khác, tại sao ta lại phải chọn?” Mấy người sững sờ, sắc mặt kinh ngạc nghi hoặc biến đổi.
Hứa Khinh Chu nghiêm túc nói ra bốn chữ.
“Chúng sinh bình đẳng.” “Thiên địa sinh linh, sinh ra đều bình đẳng, không nên phân biệt cao thấp sang hèn. Không có ai là trời sinh đáng chết. Đương nhiên, vãn bối nói như vậy, các tiền bối nghe có thể sẽ cảm thấy hơi buồn cười.” “Thương sinh vạn vật, sinh ra đã có số mệnh, sao có thể nói là bình đẳng được?” “Nhưng ta nghĩ, bất luận thế nào, chuyện sinh tử này không nên do ta phân định. Ta có thể quyết định sinh tử của mình, nhưng không nên đi thay người khác quyết định sinh tử của họ ~” Mấy người cúi mắt không nói, ý tứ đã không cần nói cũng biết.
Đúng vậy a.
Chúng sinh sao có thể bình đẳng?
Sinh ra đã đều có số mệnh, phân chia cao thấp quý tiện, đủ loại khác biệt.
Nhưng thiếu niên nói cũng không sai.
Sinh ra đều là một mạng người, không có ai trời sinh đã nên đi chết cả, đúng không?
Thiếu niên thư sinh khoát tay áo, tự giễu cười nói:
“Hình như có chút lạc đề rồi, vừa mới nói xong là không giảng đạo lý với các tiền bối, đạo lý các tiền bối cũng không phải không hiểu.” Sắc mặt thay đổi, khuôn mặt thiếu niên thư sinh lại một lần nữa trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
“Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại.” “Nếu là chữa bệnh, tự nhiên không chỉ có một phương pháp chữa trị.” “Các tiền bối có cách chữa của tiền bối, vãn bối tự có cách chữa của vãn bối.” “Cho nên ta tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận