Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 582: Đồ Không Nhi [ ba ]

Chương 582: Đồ Không Nhi [ ba ]
Đồ Không Nhi cũng không nghĩ nhiều, tựa như Hứa Khinh Chu mong muốn, đi tới án thư trước đó, cung kính đứng vững, đem thân thể ưỡn lên thẳng tắp, một thân đường cong phô bày hoàn toàn.
“Lại gần một chút.”
Đồ Không Nhi lại tiến thêm về phía trước.
“Có thể chứ?”
“Đến trước bàn......”
Đồ Không Nhi đến trước bàn, đưa tay vén một chút tóc mai bên tai, quả thật có phong tình vạn chủng.
Thực sự đến phiên Hứa Khinh Chu ánh mắt né tránh, nhớ tới vừa rồi một trận hiểu lầm, thiếu niên dù sao cũng hơi xấu hổ.
“Đưa tay.”
“Tay phải....đối diện.”
Đồ Không Nhi ngơ ngác, hết thảy làm theo.
Hứa Khinh Chu đưa tay chạm vào mu bàn tay nàng, vừa chạm đã rời, Đồ Không Nhi ánh mắt mơ màng, mặt mày tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Đi, ngươi ngồi trở lại đi thôi.”
“A.”
Cảm thụ dư âm vẫn còn tồn tại, Đồ Không Nhi như lọt vào trong sương mù, quả nhiên là mơ hồ.....trước mắt tiên sinh tâm tư, thật đúng là không phải người như nàng, có thể đoán thấu.
Hứa Khinh Chu thì lấy ra giải ưu sách, viết xuống một nét bút.
Thấy hồng quang hiện lên, hóa thành kiểu chữ, tin tức của nó toàn bộ hiển hiện.
“Lại là màu đỏ.”
Ngước mắt nhìn thoáng qua Đồ Không Nhi, đúng lúc gặp đối phương cũng đang nhìn mình, Hứa Khinh Chu lộ ra một nụ cười hàm súc, gật đầu ra hiệu.
Người sau cũng ngọt ngào cười đáp, không khí có chút quái dị.
Nội dung trong sách như sau.
[ Tên: Đồ Không Nhi. ]
[ Chủng tộc: Yêu tộc ( Thanh Khâu )]
[ Tuổi tác: 2213 năm ]
[ Cảnh giới: độ kiếp cảnh trung kỳ. ]
[ Giải ưu đẳng cấp: màu đỏ. ]
[ Tiểu sử: Đồ Không Nhi, sinh tại Hạo Nhiên Thanh Hoang Châu, Thanh Khâu, nguyên thân Cửu Vĩ Tuyết Hồ.........]
[ Trong lòng sở cầu: đến tiên trúc một lá. ]
Hứa Khinh Chu đọc nhanh như gió, vội vàng lướt qua, về tiểu sử của Đồ Không Nhi thì hắn không mấy hứng thú, dù sao sớm đã nghe qua.
Thấy nó quả như suy nghĩ của mình, đuôi lông mày giương lên, cười nói: “Quả là thế........”
Bên ngoài trà lâu.
Nam bắc hai phe, người cùng yêu, giờ phút này không chỉ vạn ánh mắt đang dõi theo, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào vong ưu trà lâu đóng chặt cửa, tò mò khôn tả.
Giữa đám đông, tiếng bàn tán rôm rả như nước sôi, không ngớt vang lên.
Mắt thấy Đồ Không Nhi đã vào trong có chút thời gian, thế nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Sự tò mò cùng mong chờ trong mắt bọn họ đã sớm tràn đầy cả mặt........
Trong trận doanh Nhân tộc.
Một đám thiên kiêu mang tâm bát quái, không hề thua kém mấy bà cô chợ búa.
“Này, các ngươi nói xem, bọn họ ở bên trong đang làm gì vậy?”
“Ai mà biết được, có nhìn thấy đâu, bất quá đi vào cũng lâu rồi.”
“Nếu ta là thư sinh kia, ta sẽ làm yêu nữ này ngay, nhìn dáng vẻ của nàng, ta thật không nhịn được, quá lẳng lơ......”
“Chậc chậc, đừng nói, gợi hình ghê, hắc hắc.”
Kim đồng tử Phật môn, đệ tử thân truyền của đương kim Phật Tổ Thập Giới, nghe những lời dơ bẩn xung quanh, chắp tay trước ngực, niệm một câu.
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ quấy rầy........”
Thư Tiểu Nho đưa tay chỉ vào tiểu hòa thượng, trêu ghẹo nói: “Này, tiểu hòa thượng, ngươi nói nghe hay thế, sao lại chạy đến đây xem? Ta không tin trong đầu ngươi thật sự cái gì cũng không nghĩ?”
Tiểu hòa thượng nhe hai hàm răng trắng, “Phật của ta nói, phi lễ chớ nghĩ, ngay cả muốn cũng không trái với Đại Thừa Phật pháp.”
Thư Tiểu Nho liếc mắt, “Quá.....buồn nôn, tên dâm tăng.”
Tiểu hòa thượng cười cười, điềm nhiên nói “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.......”
Phương Thái Sơ xen vào nói: “Được rồi, Tiểu Nho, ngươi không phải không biết hắn, ngươi quên vì sao hắn có tên là Thập Giới à?”
Thư Tiểu Nho giận dữ liếc nhìn hòa thượng, vẻ mặt rất không vui, nhưng cũng không nói thêm gì.
“Ngươi nói xem, bọn họ ở trong đang làm gì vậy? Sẽ không phải là thật sự cái kia chứ.....” Phương Thái Sơ yếu ớt nói.
Thư Tiểu Nho hai tay khoanh trước ngực, rầu rĩ nói “Thái Sơ, sao ngươi cũng giống như đám đàn ông kia vậy? Làm sao có thể? Ngươi thấy thư sinh kia giống người đói khát lắm sao? Hơn nữa xung quanh hắn nhiều mỹ nữ như vậy, làm sao đến mức phải động lòng với một con hồ ly?”
Phương Thái Sơ lại không nghĩ vậy, thản nhiên nói: “Sao không biết được, con hồ ly đó lớn mà, ai lớn bằng nàng? Đàn ông chẳng phải đều thích cái lớn sao? Có phải không a, tiểu hòa thượng.....”
Tiểu hòa thượng mím môi, nhưng lại cố nén, “Lời Phương Tiểu thí chủ nói, không phải không có lý, con hồ ly kia đúng là mị hoặc thương sinh, ngay cả tiểu tăng còn.......”
Phương Thái Sơ thấy vậy cười tít cả mắt, chọc chọc vào Thư Tiểu Nho bên cạnh, hớn hở nói “Nhìn kìa, ngay cả hòa thượng cũng động tâm, thư sinh kia sao lại không thể.”
Thư Tiểu Nho cứng họng, dường như đã đồng tình, nhưng vẫn ương ngạnh nói một câu.
“Hừ.......thật mất nhã nhặn, nếu thật là vậy, hắn uổng công đọc sách.”
Tiểu hòa thượng cười nói: “Cũng không phải, cũng không phải, thực sắc tính dã, người đọc sách sao lại không thể như vậy, chúng sinh đều bình đẳng, muốn......”
Thư Tiểu Nho khinh thường nói “Ngươi im miệng đi, không yêu ai nghe con lừa trọc nói chuyện.”
Tiểu hòa thượng bĩu môi xoa xoa mũi, Phương Thái Sơ thì cười trên nỗi đau của người khác nhìn hai người.
Ở một bên khác, động tĩnh của Yêu tộc còn lớn hơn Nhân tộc, ồn ào hơn.
Đặc biệt là bộ tộc Thanh Khâu, không ít kẻ sốt ruột đi đi lại lại, tự nhủ tại sao vẫn chưa ra đâu.
Đương nhiên.
Lo lắng còn có Tam Đầu Thanh Giao, hung tợn đấm một quyền xuống đất, thầm mắng: “Chết tiệt, sao đi lâu như vậy?”
Đối thủ của hắn, U Minh Hổ thấy vậy, đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội đổ thêm dầu vào lửa này, mỉa mai nói: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn làm gì nữa, đương nhiên là làm chuyện người lớn nên làm rồi, ha ha ha.”
Tam Đầu Thanh Giao hung hăng nhìn đối phương, vậy mà xưa nay chưa thấy phản bác, mà lại nghiến răng ken két, nắm chặt cán tiếp theo cỏ, liên tiếp rơi xuống đất, trong mắt sát khí bốc lên, âm hiểm nói “A.....thật là P**** tử, còn bày ra thanh cao với lão tử, buồn nôn.”
“Không phục, không phục thì đi đánh một trận với người ta đi, ta ủng hộ ngươi, ha ha ha.” mắt đỏ trêu tức nói.
Thái Sơn châm dầu vào lửa không chê chuyện lớn, “Đúng đấy, là đàn ông thì đi xử hắn đi, đừng sợ, ngươi giờ đi, ba người, càng kích thích, ha ha ha.”
Tam Đầu Thanh Giao khoát tay, mắng: “Mau cút, muốn để lão tử đi chịu chết, ngon đấy.”
Huyền Quy một bên nhắm mắt, lắc đầu thở dài: “Hại....thô bỉ, một đám người thô bỉ.”
Thiên Nữ Thanh Loan bộ tộc liền ngồi xổm bên cạnh Huyền Quy, cười nhẹ nhàng nói “Huyền ca ca, ngươi thấy người ta có thô bỉ không?”
Huyền Quy nhàn nhạt liếc nàng một cái, thản nhiên nói “Ngươi rất tốt, chỉ là lông hơi nhiều.”
“Ngươi.......”
Mà lúc này, vong ưu trà lâu rốt cục truyền đến động tĩnh, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Mau nhìn, ra rồi.”
“Sao?”
Giao Long đột nhiên đứng dậy, lo lắng nhìn quanh.
Chỉ thấy cánh cửa gỗ khép mở, liền có cô nương dáng vẻ yểu điệu bước ra, hướng trong phòng thở dài cúi đầu, đóng cửa gỗ lại, rồi mới rời đi.
Vẻ cung kính có chút khó tin, khiến người ta hoảng hốt.
“Này.....Hứa Khinh Chu cũng được đấy chứ, Đồ Không Nhi này khi nào lại khiêm tốn như vậy?”
“A.....thật sao? Mới có một nén hương, chắc không có chuyện gì đâu, ta thấy cũng chỉ thường thôi.....”
“Cút, ta nói thế này mà!”
“Không phải vậy à?”
“Tầm thường!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận