Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 901: tiên thai sinh linh

Nghe thấy Tô Lương Lương hô to gọi nhỏ.
Ác Mộng đang nằm nhoài cách đó không xa, khinh thường cười một tiếng, mỉa mai một câu.
“Đồ không có tiền đồ ~”
Thủ đoạn của Chu Tước, cố nhiên không tệ, nhưng nếu đặt ở Kỷ nguyên Thượng Cổ, cũng chỉ là bình thường. Vào thời kỳ đỉnh phong, nó cũng có thể dễ dàng làm được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đặt ở Kỷ nguyên Tiên Cổ, thủ đoạn như vậy đúng là phi thường, dù sao người của Kỷ nguyên Tiên Cổ thực lực cũng chỉ bình thường.
Lại thêm nơi này là Hạo Nhiên.
Quả thật có thể tạo ra hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Dù sao.
Tòa thiên hạ Hạo Nhiên này, chính là của các Thần Minh thời xưa.
Muốn dòm ngó chuyện bên trong, dù không có trận pháp ngăn cách, cũng không làm được.
Hứa Khinh Chu cũng khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt sáng ngời.
Vẫy tay một cái, cải thiên hoán nhật, làm tan biến dị tượng thiên địa, che mắt chúng sinh, như ếch ngồi đáy giếng, lừa gạt thương sinh.
Loại thủ đoạn này, hắn tất nhiên là lần đầu gặp, nhưng cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Từ sớm trước đây, Dược vì để Hứa Khinh Chu yên tâm, đã đem kế hoạch của mình báo cho Hứa Khinh Chu biết.
Đồng thời giải thích cặn kẽ.
Cảnh tượng trước mắt này vốn nằm trong kế hoạch kia.
Ngày trước, Dược nói, phàm Chân Linh sinh ra đời, tất có Thiên Tinh quanh quẩn, hào quang bảy màu giáng lâm cõi vĩnh hằng.
Lúc thần quang phổ chiếu, tiên âm vang vọng, cửu thiên thập địa, ngàn vạn vị diện đều sẽ chịu ảnh hưởng của nó.
Thiên địa cùng hô ứng, toàn bộ cõi vĩnh hằng cũng sẽ tương ứng sinh ra những dị tượng khác nhau.
Sinh linh bình thường tất nhiên không phát giác được, nhưng cường giả thì tuyệt đối biết chuyện tiên thai giáng thế này.
Đồng thời, chắc chắn sẽ vận dụng vô thượng thần thông, không tiếc hao tổn chân nguyên, tìm kiếm nơi tân linh xuất hiện, ra tay tranh đoạt.
Đây là điều tất nhiên.
Dược còn nói, Hạo Nhiên vùng thiên địa này vốn đặc thù, cho nên dù những cường giả 3000 châu kia biết được, người có thể vào Hạo Nhiên cũng chỉ có lác đác vài người.
Thời kỳ Thượng Cổ, Cổ Thần như bọn hắn muốn vào Hạo Nhiên còn phải tốn sức, hao tổn tu vi.
Ngày nay ở cõi vĩnh hằng, những Tiên Đế kia dù biết đất Hạo Nhiên sinh ra Chân Linh, cũng đã định trước chỉ có thể lực bất tòng tâm, ấm ức bỏ qua.
Cho nên Chân Linh sinh ra ở Hạo Nhiên, vốn cũng không gây nên cảnh chúng sinh lầm than, vạn vật tịch diệt, càng sẽ không dẫn phát cái gọi là Đế giả chi tranh.
Việc che lấp thiên cơ, nhìn qua có hơi mang ý vị cởi quần đánh rắm.
Nhưng sở dĩ làm vậy, không phải là để phòng ngừa những kẻ đại khủng bố và cường giả ở cõi vĩnh hằng dòm ngó và thèm muốn.
Mà là để tránh né sự dò xét đến từ Thiên Khải Giả trong Vĩnh Hằng Điện.
Bọn hắn tóm lại là không giống.
Đặc biệt là vị Giới Chủ kia, có quyền hạn can thiệp vào chuyện nhân gian Hạo Nhiên.
Đó cũng là đặc quyền mà Chân Linh ban cho hắn.
Tuy nói Vĩnh Hằng Điện có quy củ, không tùy tiện chen chân vào chuyện nhân gian tam giới.
Ngay cả khi Chân Linh sinh ra đời, cũng không cho phép ra tay tranh đoạt.
Vốn nên không có chuyện gì mới phải.
Nhưng tiên thai trước mắt này lại khác, nó là do chính Hứa Khinh Chu tạo ra.
Nếu để Vĩnh Hằng Điện biết được hạ giới có người tạo ra được tiên thai, nhất định sẽ tìm hiểu ngọn ngành.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ đánh cỏ động rắn, dính líu hết chuyện này đến chuyện khác.
Thiếu niên cũng tất nhiên sẽ bị để mắt tới.
Nếu còn muốn phá cục, e là Vĩnh Hằng Điện sẽ không cho hắn thêm thời gian.
Vì vậy.
Hiện tại Chu Tước mới phải không tiếc vận dụng mấy giọt thần huyết để dành từ thời Kỷ nguyên Thượng Cổ để che đậy nơi đây.
Chính là để Vĩnh Hằng Điện không cách nào biết được tiên thai cuối cùng đã đi đâu.
Khiến cho cả cõi vĩnh hằng chỉ biết cõi vĩnh hằng sinh ra Chân Linh, nhưng lại không biết Chân Linh sinh ra ở nơi nào.
Dược còn nói.
Nếu là ở vị diện khác, việc này thật sự chưa chắc thành công, nhưng ở Hạo Nhiên thì lại khác.
Bên trong vùng thiên hạ Hạo Nhiên này, có tồn tại mà ngay cả Vĩnh Hằng Điện cũng không thể chi phối.
Nhờ có pháp tắc thiên địa nơi đây gia trì, có thể làm được việc này dễ dàng.
Đối với tồn tại mà Dược nói ngay cả Vĩnh Hằng Điện cũng không thể khống chế, thiếu niên trong lòng biết rõ.
Nghĩ rằng chắc chắn có liên quan đến những thứ mà chính mình thấy dưới tội châu địa.
Nhưng thiếu niên chưa bao giờ đề cập với ai về tất cả những gì mình đã chứng kiến dưới tội châu địa.
Lúc đó, Hứa Khinh Chu còn hỏi Dược.
Giới Chủ không dò xét được, chẳng phải rất dễ liên tưởng chuyện này có liên quan đến Hạo Nhiên sao?
Như vậy, chẳng phải là bịt tai trộm chuông, có cảm giác hơi giấu đầu lòi đuôi sao?
Lúc đó Dược cười cười, không phản bác.
Nàng nói đúng là sẽ như thế, nhưng trong nhận thức của Giới Chủ, cũng không loại trừ khả năng Thượng Cổ thật sự còn lưu lại vài vị Chân Thần có thể ngăn chặn được cả thần thông thuật của Vĩnh Hằng Điện.
Hơn nữa lúc ấy nàng còn nhìn về phía Tô Lương Lương, giải thích:
"Giới Chủ không quan sát được, sẽ lập tức liên tưởng đến thiên hạ Hạo Nhiên."
Đến lúc đó, việc đầu tiên hắn làm là nhìn vào thiên hạ Hạo Nhiên.
Trùng hợp là Tô Lương Lương chính là con mắt của hắn tại thiên hạ Hạo Nhiên.
Lúc đó, Hứa Khinh Chu lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Chu Tước sở dĩ không sợ người trong Vĩnh Hằng Điện nghi ngờ là vì có nội ứng.
Đến lúc đó đối phương hỏi, Tô Lương Lương trực tiếp phủ nhận.
Suy đoán bị phủ định thì sẽ không còn nghi ngờ nữa.
Quả đúng là có cảm giác dưới chân đèn thì tối.
Cho nên, phương pháp kia tự nhiên là vô cùng khả thi.
Tuy nói giấy không gói được lửa, chuyện nên biết sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Nhưng điều bọn hắn muốn vốn không phải là che giấu bí mật hoàn toàn, mà là thời gian.
Vài ngàn năm, thậm chí lâu hơn một chút.
Tóm lại, trước khi Hạo Nhiên kiếp khởi, không thể để Vĩnh Hằng Điện nhúng tay vào sớm là được.
Nếu không rất có thể sẽ thua cả ván cờ.
Một lát sau.
Dược từ Cửu thiên rơi xuống, lần nữa đứng bên cạnh thiếu niên và Tô Lương Lương. Sắc mặt tiểu cô nương có chút tái nhợt, bờ môi hơi phát tím, vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
Tô Lương Lương mắt lộ vẻ lo lắng, vội vàng hỏi:
“Dược tỷ, ngươi không sao chứ?” Dược khoát tay áo, thản nhiên nói: “Không sao, nghỉ một lát là ổn.”
Hứa Khinh Chu cũng nhìn Dược, trong mắt thoáng qua một tia áy náy.
Bất cứ chuyện gì muốn đạt được kết quả, đều phải trả một cái giá tương xứng.
Chu Tước bây giờ vừa trùng sinh, tuyệt không phải thời kỳ đỉnh phong, bố trí trận pháp này, tự nhiên không thể nào không chịu chút tổn thương.
Khẽ nói một lời cảm tạ.
“Cám ơn ngươi, Dược!” Dược nheo mắt lại, gượng cười một tiếng, nói:
“Tiện tay mà thôi, có gì đáng nói cảm ơn.” Nói rồi ra hiệu bằng mắt về phía mặt sông đang phun trào bọt nước phía trước, tiếp tục nói:
“Mau nhìn, sắp bắt đầu rồi.”
Thiếu niên dời ánh mắt khỏi người tiểu cô nương, ngược lại nhìn về phía mặt sông kia.
Nhờ ánh sáng của linh thủy, linh hà về đêm cũng không khác biệt quá nhiều so với ban ngày.
Giữa sóng lớn cuồn cuộn, có thể thấy tiên thai cuộn mình trong Hỗn Độn, đang chậm rãi lơ lửng từ dưới nước bay lên trời.
Tựa như Mặt Trời lớn mọc lúc tảng sáng, treo lơ lửng trên trời.
Sinh cơ bừng bừng.
Nhìn chằm chằm tiên thai, lỗ mũi thiếu niên hơi phập phồng, con ngươi theo bản năng co lại.
Mười ngón tay dưới ống tay áo xoắn vào nhau, không biết đặt vào đâu.
Khẩn trương.
Bối rối.
Lòng dạ rối bời.
Khi chờ đợi người mình thương yêu.
Dù chỉ một giây cũng thấy dài đằng đẵng.
Cho dù tất cả đều nằm trong kế hoạch, cho dù tất cả đều nằm trong dự liệu.
Cho dù biết không có gì phải hồi hộp.
Nhưng Hứa Khinh Chu vẫn không cách nào không khẩn trương, trong lòng càng là thấp thỏm bất an.
Hắn là tiên sinh, gặp chuyện không loạn.
Nhưng duy chỉ với Giang Độ, hắn từ đầu đến cuối không cách nào giữ được bình tĩnh thong dong.
Nàng là sự thiên vị của hắn, cũng là ngoại lệ duy nhất.
Trong lòng âm thầm cổ vũ nàng:
“Nhất định phải cố gắng lên!”
Tiên thai treo trên bầu trời, hào quang tỏa chiếu.
Chợt thấy một vệt màu trắng bạc, như một sợi tơ từ trên trời rơi xuống.
Trong nháy mắt chui vào tiên thai rồi biến mất không thấy.
Sau đó, cực quang chợt hiện, trước mắt đã là một vùng sáng như ban ngày.
Ác Mộng đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm nơi cường quang kia xuất hiện, kích động hô lớn:
“Thành công rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận