Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 208: tranh cao thấp

Chương 208: Tranh Cao Thấp
Hoàng gia tiệc tối sáng sớm hôm sau:
Bố cáo theo Thương Nguyệt Tâm ngâm yêu cầu, dán đầy Kinh Đô từng cái cửa thành, giao lộ, tường cao, dẫn vô số dân chúng tranh nhau vây xem.
Có nhiều người không biết chữ, tự có tú tài nho sinh dễ thấy, khua quạt xếp, tỉ mỉ thuật lại.
Dân chúng nhao nhao thấp giọng nghiên cứu thảo luận, không ngớt âm thanh quanh quẩn toàn bộ Kinh Thành.
“Hàn Quốc Công vậy mà góp 150.000 bạch ngân, nhất cử đoạt giải nhất a.”
“Cái tên Định Xa Hầu này mới góp 10.000, dù sao cũng hơi không lấy ra được đi.”
“Đây không tính là cái gì, ngươi xem cái này, đây cũng là một hầu gia, liền góp có bốn ngàn lượng, đúng là không làm ra gì mà, ai mà không biết hắn chứ, tại phong nguyệt lâu tùy tiện vung tay lên, cũng là ngàn lượng vạn lượng, đến chuyện quốc gia đại sự thì lại keo kiệt như vậy, chậc chậc, nhân phẩm không ra gì.”
“Hi Nguyệt Công Chúa quả nhiên là nhân mỹ tâm thiện a, trong tất cả nữ tính hoàng tộc, chỉ có nàng quyên nhiều nhất, cô nương tốt như vậy không biết sẽ lọt vào mắt xanh công tử nhà ai đây ——”
“……”
Trong từng tiếng nghiên cứu thảo luận, tên các thành viên hoàng tộc bắt đầu truyền miệng trong dân chúng.
Khen chê lẫn lộn, có tốt có xấu, một tấm bố cáo, trong thời đại này, đã làm dấy lên một đợt dư luận sóng gió.
Không phải là đúng sai một trang giấy, lời thế gian bình luận muôn vàn kiểu.
Mà các thành viên hoàng tộc cũng bởi vì cái bố cáo nhỏ này, mà bị liên lụy.
Có người bị chửi sấp mặt, như Lâm Dương Hầu, đang ở trong phủ cuồng loạn gào thét.
“Đáng giận a, đáng giận, chuyện này khiến Bản Hầu làm sao dám ra ngoài gặp người nữa chứ——”
Có người thầm may mắn, thở phào nhẹ nhõm, như Triệu Quốc Công.
“Còn may lão phu góp 100.000, thánh thượng quốc sư hảo tâm cơ, lại còn có chiêu này, suýt chút nữa thì một bước sai thành hận thiên cổ, giết người tru tâm, về sau ta càng phải cẩn thận hơn.”
Có người dương dương đắc ý, như Hàn Quốc Công.
“Ta đã biết, việc này không đơn giản như vậy, ha ha ha, còn may bản vương thông minh, chừa lại một tay, ha ha ha ha.”
Có người hối tiếc khôn cùng, như Chu Quốc Công.
“Chủ quan, sớm biết bản vương đã quyên 200.000, bản vương cái gì cũng kém, chỉ là không thiếu tiền mà thôi, cơ hội tốt đều để Lão Hàn cướp mất, không biết bây giờ bổ quyên còn kịp không, không được, ta phải đi hỏi thánh thượng.”
Có người bị tổn thương, bị người đời lên án, tất nhiên là có người dương danh, đoạt hết ánh hào quang.
Tại chốn thị phi hoàng thành này, thời buổi rối ren, nếu dùng tiền có thể có được thanh danh tốt, nghĩ đến những người hoàng tộc này không ai là không muốn.
Đặc biệt là mấy vị quốc công, cả đời vơ vét của cải vô số, lại có thêm một vùng đất phong thuế má vững chắc, đừng nói 100.000, chính là mấy triệu vàng bạc, cũng là tùy tiện đều có thể lấy ra được.
Tiền là đồ tốt, thế nhưng so với danh tiếng, tiền không đáng một đồng.
Nhất là bây giờ, thánh thượng làm ra một bảng danh sách, cái này khó tránh khỏi khiến người ta sinh ra tâm lý ngấm ngầm so bì.
Đều muốn tranh một cái cao thấp để phân rõ, ai cũng không muốn bị ai đè đầu một cái.
Sáng sớm, Hứa Khinh Chu cũng nhận được tin tức như vậy, khi biết được Thương Nguyệt Tâm ngâm làm một cái bảng danh sách, dán đầy toàn bộ kinh đô, hắn không khỏi lộ ra một vòng cười nham hiểm ý vị sâu xa.
“Ha ha, đúng là thanh xuất vu lam thắng vu lam, cái này còn hung ác hơn ta nữa.”
“Tiên sinh nói thế nào, hung ác ở chỗ nào?”
Đối mặt với câu hỏi, Hứa Khinh Chu cười nhạt một tiếng, tự tin nói: “Chờ xem, vô luận tối hôm qua những người này không muốn đến cỡ nào, hôm nay sợ là đều sẽ tranh nhau đưa tiền cho hoàng thượng thôi, số lượng này ư? Lại lật lên gấp ba.”
Thành Diễn gãi đầu, u mê không rõ, chẳng phải là một tấm vải, phía trên viết mấy chữ thôi sao? Có gì đâu, hắn nghĩ mãi không ra, cũng lười suy nghĩ.
Hứa Khinh Chu thả bố cáo trong tay xuống, trong mắt lóe lên, gọi thị vệ ngoài cửa, cười nói: “Ngươi đi, gọi cái tên nào quản tiền ở Hộ bộ đến đây cho ta.”
“Quốc sư nói chính là Vương đại nhân?”
“Đúng đúng, chính là cái tên mập mạp kia, nhanh đi đi.”
“Vâng!”
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi, Hứa Khinh Chu lấy ra điểm tâm sáng, nhấp một miếng, nhỏ giọng tự nói.
“Mở đầu tốt như vậy, ta không phối hợp một chút, nói không đi à, ha ha.”
Nhìn nụ cười tếu táo của Hứa Khinh Chu, Thành Diễn vuốt mũi.
Hắn dù nghe không hiểu, cũng không hiểu rõ chân ý bên trong.
Nhưng hắn hiểu, tiên sinh cười như vậy, chỉ định có người sắp gặp phải tai họa lớn.
Trong lòng thầm niệm, tự mình rời đi.
Tất cả đúng như Hứa Khinh Chu đã nói, giữa trưa chưa đến, một đám hoàng gia công khanh, vương hầu, công chúa đã tự động đi tới Hoa Thanh Cung.
Thỉnh cầu diện kiến.
Sau đó một màn bất thường bắt đầu, hoàng tộc bắt đầu một trận “tự giết lẫn nhau”.
Dẫn đầu đăng tràng là Chu Quốc Công, báo cáo chắp tay cúi chào, cung kính nói ra: “Thánh thượng, lão thần tối hôm qua về suy nghĩ cả đêm, là một trong Lục Công, huyết mạch đích hệ Thương Nguyệt, việc quốc gia, chính là việc của lão thần, cho nên lần này Hộ bộ thu ngân, ta nguyện đóng góp thêm 200.000, để bày tỏ tâm ý.”
Chu Quốc Công bắt đầu tự lăng xê, sau đó đắc ý liếc nhìn đám người, kiêu ngạo tựa như một con gà trống đang nổi hứng.
Thương Nguyệt Tâm ngâm trong lòng mừng thầm, trên mặt vẫn ra vẻ nghiêm nghị khác thường, còn cần sùng bái ánh mắt nhìn Chu Quốc Công, vui mừng nói ra: “Tốt, tốt, tốt, không hổ là một trong Lục Công, Chu Quốc Công quả nhiên có trách nhiệm, đúng là tấm gương của hoàng thất ta, trẫm rất an ủi.”
Hàn Quốc Công một bên nghe không vui, thầm nghĩ, lão già ngươi, thế mà chơi với ta như thế, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.
Dục vọng thắng thua liền lên tới, lập tức tiến lên nói ra: “Bệ hạ, thần chính là hậu duệ của Thái Tổ Hoàng đế, nhận ân huệ của đất nước, lần này biến pháp đồ cường, lão thần việc nhân đức không nhường ai.”
Nói xong, giơ lên bàn tay rộng lớn, lắc lư năm ngón tay, cao giọng hô: “Ta nguyện quyên 500.000 lượng, giúp quốc khố.”
Lời vừa nói ra, khắp nơi im lặng, thái giám cung nữ đều trừng mắt, như là gặp ma.
Một đám vương hầu càng là mím chặt môi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chu Quốc Công vừa rồi còn đắc ý, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống, trừng mắt Hàn Quốc Công.
Trong mắt có không thể tin, và oán hận song song.
Thương Nguyệt Tâm ngâm trong lòng càng thêm thích thú, đứng dậy vỗ tay khen hay. “Tốt, rất tốt, Hàn Công anh hùng, không thẹn tiên tổ.”
Mắt thấy ánh hào quang bị cướp, Chu Quốc Công đâu còn ngồi yên được, lập tức giơ tay lên, rất có ý đập nồi dìm thuyền.
“Ta ra 600.000.”
“Tê ——”
Thương Nguyệt Tâm ngâm không chê chuyện lớn, ra vẻ kinh ngạc.
“Chu Công, thật ư?”
“Đúng vậy, bệ hạ, ta ra 600.000, tuyệt đối không nuốt lời.”
“Tốt——” Ngay khi Thương Nguyệt Tâm ngâm chuẩn bị nâng đối phương thêm một tay.
Hàn Quốc Công nghiến răng một cái, cắt ngang lời nói của Thương Nguyệt Tâm ngâm.
“Ta 700.000——”
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn, giờ phút này những người còn lại, ngoài miệng không nói gì, trong lòng thì sớm đã tức sôi.
Hai người các ngươi lão bất tử làm như vậy, chúng ta còn chơi cái gì nữa?
Động mồm động miệng, mấy trăm ngàn mấy trăm ngàn mà ra, chuyện này khiến bọn họ lát nữa mở miệng báo giá làm sao đây?
Hốt hoảng ảo giác, thấp hơn 100.000, cũng không dám mở miệng.
Trong đó khó chịu nhất chính là Triệu Quốc Công, cũng là một trong tứ công, hắn vốn dĩ đến cho có lệ, được ngày nào hay ngày ấy.
Phương châm là chỉ cần qua mắt được mọi người là được rồi.
Đi theo tới cũng là để phòng vạn nhất, sợ chính là sẽ xảy ra chuyện trước mắt này.
Quả nhiên, hết thảy đúng như hắn dự liệu.
Nhưng làm vậy để hắn làm sao đây?
Cũng là quốc công, bọn họ cho, mình cũng không thể không cho, đây chẳng phải là tự dưng để cho người trong thiên hạ mắng mình sao.
Nhìn như hai người đang tranh cao thấp, chẳng liên quan tới người ngoài, kỳ thực hắn cũng ở trong cuộc, không thể trốn được.
Hắn nghiến chặt răng, trong lòng thầm rủa.
“Hai tên ngu xuẩn, đồng đội heo, lão tử lần này, thật bị các ngươi lừa thảm rồi.”
Một trận tự nguyện quyên tiền, lại càng giống như một trận đấu giá từ thiện, mà lần này vật đấu giá là “Thanh danh” vô hình.
Bố cáo trên bảng xếp hạng.
Hai người gặp nhau lại giao đấu, kỳ phùng địch thủ, một đường từ 400.000 leo lên đến 900.000 lượng, vẫn như cũ không hề có chút ý dừng lại.
Ngay khi Thương Nguyệt Tâm ngâm chuẩn bị châm dầu vào lửa, tính thêm mấy triệu thì bỗng một giọng nói vang vọng, kinh ngạc mọi người, rung động cả khán phòng.
“3 triệu, ta quyên 3 triệu bạch ngân, xin thay mặt cho quốc khố.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận