Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 438: thiên hạ đều biết.

Chương 438: Thiên hạ đều biết.
Bạch Mộ Hàn rời đi. Mang theo tin tức thắng lợi, còn có tràn đầy chiến lợi phẩm. Không khó tưởng tượng, tiếng hoan hô ở Lạc Tiên Kiếm Viện sẽ vang dội đến mức nào. Đó nhất định là một chuyện đáng để cao hứng. Khắp nơi vui mừng.
Mà Trì Duẫn Thư lại có chút thất vọng, chỉ vì nàng biết, tiểu tiên sinh vẫn phải đi. Huyễn Mộng Sơn cuối cùng chỉ là nơi tiên sinh tạm ở. Tòa tiểu viện do nàng tự tay xây dựng, cuối cùng không thể giữ chân tiên sinh, mà nàng cũng không thể giữ chân tiên sinh.
Nàng là thiên chi kiêu nữ, từ nhỏ đã phong quang vô hạn. Năm 100 tuổi đã phá bát cảnh, là cường giả trẻ tuổi nhất đạt bát cảnh của Huyễn Mộng Sơn từ trước tới nay. Nàng có được một tương lai mà toàn bộ Huyễn Mộng Sơn đều ngưỡng mộ. Nàng vẫn luôn cho rằng mình rất ưu tú, lòng kiêu ngạo từ đầu đến cuối khiến nàng ngẩng cao đầu. Nhưng bây giờ, nàng mới nhận ra mình bình thường. Cái gọi là kiêu ngạo của nàng trước mặt vị tiên sinh này không đáng nhắc tới. Nàng quá bình thường, không giữ chân được vị tiên sinh này, cũng chưa từng khiến vị tiên sinh này rung động nửa phần. Thì ra từ trước đến giờ nàng không phải kinh hồng, mà chỉ là bọt bèo.
Nhưng mà, biết thì sao chứ, cuối cùng cũng không thể thay đổi, mà nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc thay đổi. Giống như khách kinh hồng chốn nhân gian, mực nhuộm giữa mây nước tinh thần.
Sáng sớm hôm sau.
Khi ánh ngân bạch chiếu rọi khắp nơi, Hứa Khinh Chu tỉnh lại, rời khỏi biển hoa này. Có Trì Duẫn Thư đi cùng, hắn tiến về thánh địa xưa của Lạc Tiên Kiếm Viện. Ba năm, hắn cũng nên đi lấy đám thiên hỏa kia.
Còn Tiểu Bạch, Vô Ưu Thành Diễn, và Chu Hư thì bị ở lại, tự giác hỗ trợ Huyễn Mộng Sơn ứng phó với trận thịnh sự mười ngày sau.
Hai người đi rất nhanh, không hề trì hoãn. Chỉ mất gần nửa ngày, họ đã đến trước thánh địa. Dưới những lời dặn dò liên tiếp của Trì Duẫn Thư, Hứa Khinh Chu quyết tâm bước vào tiểu thánh địa kia, tìm tọa độ trên sơn hà đồ, rồi xuất phát vào nội địa của thánh địa.
Bên trong tiểu thánh địa này có rất nhiều tiên tử và một số yêu thú. Bọn họ canh giữ bên trong tiểu thế giới này, cách biệt với thế giới bên ngoài. Hứa Khinh Chu không quấy rầy thế giới này. Chuyến này hắn chỉ vì đám thiên hỏa kia. Còn những cơ duyên bên trong, với hắn mà nói, chẳng có gì đáng để mơ ước.
Cùng lúc đó.
Liên quan đến mọi chuyện hôm qua, theo thời gian dần trôi, đã lan truyền đến từng ngóc ngách ở Hoàng Châu. Tin tức rất đơn giản.
Hứa Khinh Chu, vị tiểu tiên sinh kia, đã câu được một con linh ngư nặng mười vạn cân từ Linh Hà.
Hứa Khinh Chu, bên cạnh có một bé gái tóc trắng, đã nhảy xuống Linh Hà, đại chiến với linh ngư. Cuối cùng nàng bình an vô sự trở về bờ, còn mang theo một con cá lớn.
Hứa Khinh Chu nói, sau mười ngày, bên ngoài Huyễn Mộng Sơn, xin mời tất cả người tu hành thiên hạ cùng ăn linh ngư, không giới hạn số lượng, không giới hạn cảnh giới, không giới hạn tông môn. Ai đến đều có phần.
Mỗi tin đều như một quả bom. Những tin này đã không còn thuộc phạm vi tin đồn nữa. Nghe qua thì ai cũng nghĩ đó là truyền thuyết, chuyện thần thoại xưa. Cá mấy chục tấn mà vẫn gọi là cá sao? Cá voi có thể gọi là cá được chắc?
Còn nữa, một nha đầu lục cảnh nhảy xuống Linh Hà mà vẫn bình yên vô sự đi ra, thật quá khoa trương. Phải biết rằng, đó là việc mà chỉ Thánh Nhân mới làm được. Ngay cả Lý Thanh Sơn trước đó, người câu cá ở Hoàng Châu, cũng suýt nữa phải bỏ mạng ở trong đó. Mà hôm nay, một tiểu nha đầu lại làm được, hơn nữa còn mang lên một con linh ngư. Quá đáng sợ!
Cuối cùng, điều khiến bọn họ chấn động nhất chính là Hứa Khinh Chu muốn nấu linh ngư thành canh cá, mời tất cả mọi người trong thiên hạ cùng uống. Chuyện tốt như vậy, đến nằm mơ họ cũng không dám nghĩ đến. Thật điên cuồng. Họ cảm thấy cả thế giới này đều điên rồi.
Thế giới bắt đầu sôi sục, mọi người bắt đầu hét lớn, khen ngợi ba chữ Hứa Khinh Chu. Chuyện thật hay giả thì nhìn là biết ngay. Ngươi cứ việc có thể không tin, nhưng lại chẳng tìm được lý do nào để phản bác. Vì tin tức này do chính Huyễn Mộng Sơn truyền ra. Hơn nữa còn do đệ tử Huyễn Mộng Sơn tự miệng nói. Chuyện không thể giả được.
Phản ứng đầu tiên của thế gian là chấn kinh. Phản ứng thứ hai là lập tức lên đường, không ngừng nghỉ hướng đến Huyễn Mộng Sơn. Mười ngày, chỉ còn mười ngày. Bọn họ sợ chậm trễ một ngày sẽ bỏ lỡ cơ duyên to lớn này.
Tin tức tiếp tục lan rộng. Nhưng các lão tổ của thượng tam tông lại là người hành động trước. Bọn họ nhận được tin tức đầu tiên và đã lao về phía Huyễn Mộng Sơn. Với cước lực của Đại Thừa cảnh, trong nháy mắt liền tới.
Ngày đó. Trước sơn môn của Huyễn Mộng Sơn xuất hiện mười vị đại thừa cảnh. Trong số đó có cả Lý Thanh Sơn. Toàn bộ các đại thừa cảnh ở Hoàng Châu tụ tập một chỗ. Cảnh tượng thật là phô trương. Mục đích đến của họ chắc chắn là để cầu kiến tiên sinh. Mà Ao Cảnh cũng vừa kết thúc bế quan, tiếp kiến đám người.
"Lão đầu tử, thằng nhóc kia thật sự đã câu được linh ngư rồi?"
"Tiểu tiên sinh ở đâu?"
"Lão đệ của ta đâu, bảo hắn ra đây gặp ta, nói là đại ca hắn đến."
Đám người ồn ào, vừa gặp mặt đã hỏi không ngừng. Dù cho câu trả lời họ đã nghe không biết bao nhiêu lần từ miệng mấy tên đệ tử tầm thường kia. Nhưng họ vẫn muốn xác nhận lần cuối từ miệng vị lão gia hỏa trước mắt này. Ao Cảnh cũng không giấu diếm, khẳng định trả lời cho đám người. Đồng thời cũng nói rõ nơi Hứa Khinh Chu đang ở.
Sau đó, một đám đại thừa cảnh không hề dừng lại, kéo theo Ao Cảnh cùng nhau đi về phía thánh địa, vừa đi vừa không ngừng hỏi han. Cá câu như thế nào, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có thật là nặng mấy chục tấn hay không. Ao Cảnh cũng không sợ bị làm phiền, kiên nhẫn giải thích. Ông nói rất kỹ, chí ít ông nói hết những gì mình biết cho mọi người nghe. Còn về những gì ông không biết, ông muốn nói cũng không thể nói dối được. Tỷ như linh ngư làm sao xuất hiện, làm sao cắn câu, ông cũng hoàn toàn mù mờ.
Đối với thái độ thẳng thắn của Ao Cảnh, đám lão gia hỏa trong lòng chỉ biết thầm thì, không biết nói thế nào, luôn cảm thấy hôm nay Ao Cảnh quá dễ nói chuyện. Bọn họ đều là những kẻ đã sống quá nhiều năm, ai chẳng phải là hồ ly già, lục đục với nhau hơn nửa đời. Khi nào bọn họ rộng rãi với nhau như vậy? Nhưng hôm nay lại khác, bọn họ cảm thấy Ao Cảnh lạ lẫm. Quá dễ nói chuyện.
Thực ra, dưới sự ảnh hưởng một cách vô tri vô giác của Hứa Khinh Chu, tâm cảnh của Ao Cảnh đã không còn như trước nữa, ông nhìn nhận mọi việc cởi mở hơn, và bao dung hơn đối với thế giới này. Trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả thái độ với những kẻ thù cũ. Một tên tiểu bối còn có thể làm được như vậy, nếu một trưởng bối như ông còn nhỏ nhen thì chẳng phải trò cười sao?
Đương nhiên, những khúc nhạc dạo ngắn này không đủ ảnh hưởng đến đám người. Giờ họ chỉ muốn gặp Hứa Khinh Chu để xác nhận lần cuối. Nếu như, nếu như tu sĩ Hoàng Châu thực sự có thể uống được canh linh ngư, vậy thì một đại thời đại thuộc về Hoàng Châu sẽ mở ra trong tay họ. Không chỉ họ có cơ hội phá cảnh độ kiếp. Mà cả đám tiểu bối trong tông môn của họ cũng có một tiền đồ vô lượng. Thậm chí trong tương lai không xa, Hoàng Châu rất có thể có thể sánh ngang Thượng Châu. Chuyện như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta phấn khởi không thôi.
Khi hoàng hôn sắp đến.
Trì Duẫn Thư đợi ở bên ngoài thánh địa, không đợi được Hứa Khinh Chu khải hoàn trở về, mà ngược lại là một đám cường giả đại thừa cảnh đến. Vừa gặp mặt, họ đã hỏi không ngừng.
“Tiểu cô nương, tiểu tiên sinh đâu?”
"Đúng vậy, cô nương, tiên sinh ở chỗ nào?"
"Lão đệ ta còn chưa ra sao?"
Trì Duẫn Thư âm thầm nuốt nước bọt, nhìn đám tiền bối ánh mắt lơ lửng không cố định, quên cả trả lời, chỉ tay về phía lối vào thánh địa, ấp úng nói: “Tiểu tiên sinh......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận