Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 113: Một mình phá thành cửa.

Chương 113: Một mình phá tan cửa thành.
Gió nhẹ lướt qua trận địa, cờ chiến phấp phới theo gió. Thanh Diễn một mình, giữa muôn vàn ánh mắt dõi theo, tiến ra khỏi trận tuyến, đi về phía Vân Thành. Binh lính xôn xao bàn tán.
“Nhìn kìa, muốn đánh rồi.”
“Đây là đi khiêu chiến, đứa nhỏ này là ai vậy, có đáng tin không?”
“Đương nhiên, đây là tướng tài đắc lực dưới trướng tiên sinh, ai đến cũng không địch lại, xem đi, lát nữa là có thể chém tướng địch dưới ngựa.”
“Cũng không biết, đối phương có dám nghênh chiến không?”
Trên núi, Hứa Khinh Chu và Tiểu Vô Ưu cũng thấy rõ mọi chuyện. Vô Ưu khập khiễng nhìn ra xa.
“Sư phụ, mau nhìn, là Thanh Diễn ca ca kìa.”
Hứa Khinh Chu tất nhiên biết, khóe miệng không nhịn được giật giật, thầm nghĩ trong lòng. “Tiểu Bạch lại đang bày trò gì đây.”
Hắn không hiểu, để Thanh Diễn đi khiêu chiến, Tiểu Bạch nghĩ thế nào, đây không phải làm khó Thanh Diễn sao? Hắn nói chuyện còn chưa sõi mà.
“Thôi—— cứ xem đã.”
Đối với thực lực của Thanh Diễn, hắn vẫn có lòng tin, đồng thời hắn cũng đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó, chỉ cần có người uy hiếp được Nhị Oa. Ngòi bút lay động, đó chính là thiên lôi cuồn cuộn. Trong phạm vi 30km của chiến trường, mình giám sát mọi cường giả.
Trên tường thành, quân trấn thủ Vân Thành đương nhiên cũng nhìn thấy thiếu niên Thanh Diễn một mình tiến đến, cũng hiểu rõ ý định của đối phương. Thông thường, trước khi giao chiến, có nhiều tướng lĩnh sẽ ra trận khiêu chiến trước. Thứ nhất là để thăm dò lẫn nhau, thứ hai nếu chém được tướng địch, cũng có thể nhờ đó đả kích sĩ khí đối phương, cổ vũ quân mình.
Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ, binh sĩ, tướng quân trên Vân Thành đều dồn mắt vào thiếu niên ngây ngô này. Chỉ là trong mắt các tu sĩ lại tràn đầy quái dị và khó hiểu.
Hàn Vân nghiêng đầu. “Các vị ái khanh, có thể nhận ra người này là cảnh giới gì không?”
Một người đáp lời. “Kỳ lạ, ta lại không nhìn ra được tu vi của đứa nhỏ này là bao nhiêu.”
Một người tiếp lời. “Ta cũng không nhìn ra, bất quá thanh kiếm của thiếu niên kia không tầm thường, thiếu niên này cũng không tầm thường.”
“Làm sao mà biết?”
Người kia chỉ ra ngoài thành, “Mời các vị xem, chỗ thiếu niên kia đi qua, mặt đất lún xuống ít nhất nửa tấc, đứa nhỏ này thân hình không đến trăm cân, có thể làm cho mặt đất lún một tấc, thanh kiếm trên người đứa nhỏ này ít nhất cũng vài ngàn cân trở lên.”
Đám người nghe vậy, đều chú ý tới chi tiết này, lập tức hít một hơi lạnh.
“Kiếm nặng mấy ngàn cân, đi đường còn có thể trầm ổn, nhẹ nhàng như vậy, thực lực của đứa nhỏ này không đơn giản a.”
“Thế nhưng lại không nhìn thấu.”
Hàn Vân nghe đám tướng sĩ bàn luận, cũng hiểu được một điều, người này rất mạnh. Liền nói ngay: “Các vị ái khanh, có ai nguyện ý đi đối phó với đứa nhỏ này?”
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đúng là không lên tiếng. Trong số họ, phần lớn đều là được mời đến làm khách, là vì tiền mà đến, giờ mới vừa lên đã phải liều mạng, bọn hắn không làm. Nếu có nắm chắc thì không nói, đằng này lại không chắc chắn gì. Bọn hắn nhìn không thấu người ta, chỉ có hai khả năng, một là đứa nhỏ này vốn dĩ không có tu vi, hai là đứa nhỏ này tu vi trên Kim Đan, cho nên bọn hắn nhìn không thấu. Cũng đừng quên, Trương Phong đã xác nhận rằng trên ngọn núi hắc phong có hai tu sĩ Kim Đan kỳ, bọn hắn không dám đánh cược.
Vì vậy————
Ngay cả Hàn Trạch cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hàn Vân thấy vậy, trong lòng lo lắng, đành phải nhìn về phía Trương Phong. “Trương Lão, hay là ngươi đi?”
Trương Phong nhìn thấy Thanh Diễn vốn đã e dè trong lòng, bây giờ Hàn Vân lại còn bảo mình đi lên trước, trong lòng lập tức thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà Hàn Vân. Bất quá trên mặt lại nói: “Thành chủ, không phải là lão hủ sợ, chỉ là đứa nhỏ này quá tầm thường, nhìn kiểu gì cũng là người có chút sức lực thôi, trực tiếp để lão phu lên trước, e là không ổn, bọn loạn thần tặc tử này còn tưởng rằng Vân Thành ta không có ai.”
“Hơn nữa, lão hủ đi rồi, ai sẽ bảo vệ an nguy của thành chủ?”
Hàn Vân nghe vậy, cảm thấy rất có lý, vô cùng tán đồng. “Trương Lão nói không sai, ngươi không thể đi.”
Những người còn lại, đều cúi gằm mặt, lộ vẻ khinh bỉ, lần đầu thấy có người đem sợ hãi, nói thành điều đường hoàng như vậy. Bất quá kiêng kị thực lực của Trương Phong, bọn hắn đành ngậm miệng làm thinh.
“Thành chủ, không bằng cứ xem sao, đứa nhỏ này rốt cuộc muốn làm gì rồi hãy quyết định?”
‘Ừ, cứ xem đã, cứ xem đã ——’
Ngoài thành, tại trận doanh quân khởi nghĩa. Tiểu Bạch híp hai mắt, cười đến rất vui vẻ, ít nhất giờ phút này nàng đã nghiền cảm giác thống lĩnh ba quân này. Thu Sơn lại lo lắng nói: “Tiểu thư, công tử thật sự có thể sao?”
Tiểu Bạch mấp máy môi, “Yên tâm, mọi thứ đều trong tầm khống chế của ta.”
Lúc này, sau lưng trận doanh lại truyền đến tiếng xáo động.
“Mau nhìn, hắn đang xông lên làm gì vậy?”
“Tê ———”
Tiểu Bạch nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức con ngươi co lại, hắc tuyến rủ xuống. Những người còn lại sắc mặt cũng đại khái giống nhau. Không phải vì gì khác, chỉ vì Thanh Diễn đang khiêu chiến bỗng nhiên tăng tốc, chạy. Hơn nữa tốc độ cực nhanh, trực tiếp nhắm về phía cửa thành mà lao đi.
Hứa Khinh Chu chống trán, “Ta nói, cái này——”
Trên thành đám người cũng ngây ra.
“Hắn muốn làm gì?”
“Hắn không phải định công thành đó chứ?”
“Không hay rồi, mau ngăn hắn lại, hắn không phải đến khiêu chiến, hắn đến tấn công.”
“Bắn tên!”
Nhưng mà tất cả đều đã muộn rồi, Thanh Diễn đột ngột tăng tốc, thân hình như tàn ảnh, giữa lúc xông lên, hai mắt lóe hàn quang. Một tay rút kiếm. Trọng kiếm rời vỏ, đột nhiên cắm xuống đất, kéo theo bùn đất phía sau tung tóe. Tới gần thành trì, Thanh Diễn liếc mắt nhìn ngang, phun ra một chữ.
“Kim!”
Trong nháy mắt, chỉ thấy trên thanh trọng kiếm, dát lên một lớp màu vàng, dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt. Thời khắc màu vàng hiển hiện, mũi kiếm kéo bụi đất càng sâu, gân xanh trên cánh tay Thanh Diễn cũng theo đó hiện lên. Sau đó đến gần tường thành, hai tay nắm chuôi kiếm, răng nghiến chặt, nhảy lên một cái.
Trọng kiếm trực tiếp chém vào phía trên cửa thành.
“Chấn!”
Chữ “Chấn” vừa dứt, trọng kiếm chém xuống.
Ầm ầm ——
Một tiếng vang lớn từ chỗ cửa thành vọng ra chiến trường, vang vọng khắp thiên địa. Cửa thành liên tiếp phát ra tiếng nổ, khói bụi cuồn cuộn che trời. Toàn bộ tường thành càng lắc lư dữ dội, không ít binh sĩ đứng không vững, trực tiếp ngã nhào trên đất. Trên tường cao, đá vụn bong ra, bên cạnh tường thành, từng vết nứt lớn nhỏ chằng chịt khắp nơi.
Toàn bộ mọi người trên chiến trường, giữa tiếng nổ đinh tai nhức óc ấy lại yên tĩnh lạ thường.
Quân thủ thành Vân Thành, từng người ngơ ngác, chuyện này là quái gì vậy, đang yên đang lành, sao lại thành ra như vậy. Đến chút chuẩn bị tâm lý cũng không có. Cửa thành đã bị người ta phá nát rồi. Chẳng lẽ người kia điên rồi, hay là bọn họ bị điên?
Chỉ có Hàn Vân lo lắng hô: "Đều ngơ ngẩn ra đó làm gì, nhanh, ngăn hắn lại đi, người ta đã đánh vào đến rồi."
Ngoài thành, quân khởi nghĩa ngây ra. Bọn họ nhìn cái cửa thành đã tan nát, ai nấy mắt đều trợn tròn, đầy vẻ không thể tin, thế là coi như tấn công sao? Nhìn thiếu niên cầm trọng kiếm kia, trong đầu bọn họ chỉ hiện lên một chữ, mãnh liệt. Họ cứ nghĩ là khiêu chiến, thì ra lại là tấn công, một người tấn công.
Nhìn Thanh Diễn xông vào trong thành, Thu Sơn nuốt một ngụm nước bọt, “Tiểu thư, chuyện này ——”
Gò má Tiểu Bạch giật giật, một sợi hắc tuyến từ trán rủ xuống, nàng còn có thể nói cái gì đây, chỉ có thể nói, nàng đã đánh giá thấp khả năng phân tích của Thanh Diễn rồi. Nhưng mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận