Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 570: đường về.

Chương 570: Đường về.
Lòng đầy vui sướng, Hứa Khinh Chu tâm tình thật tốt, lấy ra vật phẩm cuối cùng, một khúc gỗ màu đỏ, cũng là một bản công pháp.
[Tên: Chu Tước Úy Linh Khúc] [Phẩm giai: Thần cấp công pháp] [Giới thiệu vắn tắt: Khúc phổ, Chu Tước lưu lại...]
Trường mi khẽ nhướng lên, Hứa Khinh Chu đã ở trong lòng phân chia sơ qua mấy món đồ.
"Gió trợ thế lửa, khúc này cứ cho Vô Ưu đi."
Khúc cho Vô Ưu, gỗ phù tang cho Tiểu Bạch, còn về hàn băng thạch, cứ cất kho, còn lôi trì này, Hứa Khinh Chu cảm thấy cần phải nghiên cứu một chút.
Trông có vẻ rất ngầu.
Liếc qua số dư giá trị công đức còn lại của mình, rất không lạc quan, ngày xưa chín chữ số, hôm nay chỉ còn tám chữ số, cái giá này có hơi đắt.
10 triệu a, đây là lần thứ hai hắn vận dụng Tiên Nhân chi lực, trước mắt xem ra, tạm miễn cưỡng có thể, ban thưởng có bao nhiêu thì thật sự không biết.
Bất quá.
Hứa Khinh Chu cảm thấy, chắc là không thể lỗ, dù sao hệ thống đã nói như vậy.
Ngáp một cái thật to.
Hứa Khinh Chu ngả người ra sau, đèn pin đặt sang một bên, xoa bụng, ngắm nhìn màn đêm đen kịt, âm thầm suy tư.
Thế giới rất tối.
Thật sự không lạnh, mà lại vô cùng yên tĩnh, không gió không mưa, tĩnh lặng tựa như đang ở trong giấc mộng vậy.
Thần niệm Hứa Khinh Chu khẽ động, hỏi hệ thống:
"Nghĩa phụ, ta không thể thua thiệt chứ?"
[Không phải đã nói rồi sao, không được thua thiệt.]
"Đúng rồi, Chu Tước này, bao lâu mới nở?"
[Khó mà nói.]
"Ta cần làm gì không?"
[Không cần, nó từ Niết Bàn mà ra, không cần ngươi trợ giúp.]
"Vậy thì tốt, chỉ là cái thời gian đầu tư này, hơi lâu một chút, chậc chậc....."
[Đi đi, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, năm món đồ, thứ nào không phải mấy triệu giá trị công đức, mấu chốt là ngươi có công đức cũng chưa chắc mua được đâu.]
"Cũng phải..."
"Vậy ta ngủ một lát."
Khóe miệng Hứa Khinh Chu luôn nở nụ cười nhàn nhạt, dường như rất hài lòng với chuyến đi này, rất nhiều niềm vui bất ngờ.
Chu kỳ đầu tư dài, đối với hắn mà nói cũng không phải là không chấp nhận được, dù sao hắn có trữ lượng công đức khổng lồ, mà lại đúng như lời hệ thống, những thứ hắn lấy được đều cực phẩm.
Vốn thu về cũng rất phong phú.
Trứng Chu Tước, Chu Tước Úy Linh Khúc, Niết Bàn Thiên Hỏa, gỗ phù tang, Thượng Cổ hàn băng thạch, ao xích lôi......đều là những bảo bối.
Nghĩ đến đây, hai mắt Hứa Khinh Chu nặng trĩu như đổ chì, càng lúc càng chìm xuống, chậm rãi nhắm lại, mở mắt ra thì tối, nhắm mắt lại cũng vẫn tối.
Tựa hồ không có gì khác biệt.
Hơi thở dần đều, lồng ngực phập phồng chậm rãi, chàng thư sinh nhỏ bé cuối cùng chìm vào giấc ngủ say, thật sự tiến vào miền mơ.
Đã rất lâu.
Đều không có mệt mỏi như vậy, ngày xưa hắn không chỉ có thể tích cốc, cũng không cần ngủ, nhưng bây giờ khác, hắn có mạnh đến đâu cũng chỉ là đỉnh phong nhất cảnh mà thôi.
Mà hắn đã giày vò quá đủ.
Hứa Khinh Chu tiến vào mộng cảnh, trong mộng thấy ánh sáng vạn trượng......
Trong tầng mây đen tối, ngay trên Hứa Khinh Chu, một tiểu gia hỏa bé nhỏ, hiện ra màu xanh biếc, xé tan màn đêm, từ trên cao nhìn xuống chàng thiếu niên.
Trong mắt tràn ngập hiếu kỳ, miệng lẩm bẩm.
“Lộc cộc lộc cộc......”
Hứa Khinh Chu vượt qua sa mạc, cứu được Chu Tước, một đường rất lâu......
Bên trong Trúc Lâm Hải, mọi thứ vẫn như cũ, thế giới giống như khi bắt đầu cũng giống.
Bất quá.
Bọn họ thấy Hứa Khinh Chu đã rất lâu không hề di chuyển, giá trị linh uẩn cũng dừng tăng trưởng rất lâu.....
Không ai biết hắn đang làm gì.
Bên này.
Tiểu Bạch mấy người cũng đã sớm phân thắng bại, không nằm ngoài dự đoán, Tiểu Bạch đoạt quán quân, vị trí thứ hai ổn định.
Mà theo ước định, bảy người đương nhiên là đều đã nhận trừng phạt tương ứng.
Tiểu Bạch đã bày ra một loạt trò quậy với bảy người.
Mạo hiểm cũng có, thật lòng cũng có....chỉ là đối với Vô Ưu, lại hết sức thiên vị, Thành Diễn đều ghen ghét, sau đó cũng bị đánh, rất thảm.
Vong Ưu quân giống như mọi ngày.
Vững bước giết huyễn thú, cho đến thời điểm hiện tại, tình hình không mấy khả quan, đánh giá sơ qua, nếu cứ tiếp tục như vậy.
Bọn họ cơ bản là không có duyên với Tiên Trúc Chi Diệp.
Những kẻ còn lại ở trên Tứ Châu và Bát Hoang thì là một trời một vực.
Bất quá.
Trong trăm năm, mọi chuyện đều đầy bất ngờ.
Hơn nữa.
Cũng không phải nhất định phải có được Tiên Trúc Chi Diệp mới có thể thắng lợi trở về, giá trị linh uẩn này đổi thành tiên uẩn chi lực, đối với việc tăng trưởng cảnh giới của họ cũng rất lớn.
Tóm lại, bọn họ vẫn còn chờ mong vào tương lai, hướng tới ánh sáng, chỉ là mệt mỏi cũng là rất mệt.
Con người là động vật quần cư, giỏi học tập.
Khi hình thức của Vong Ưu Quân thể hiện ra trước mặt tất cả mọi người, tỷ lệ thương vong thấp đến mức khó tin, tự nhiên tạo cho đám người ở đây một chấn động không nhỏ.
Đám yêu thú ở trên Tứ Châu và Bát Hoang cũng học theo, học hình thức của Vong Ưu Quân để ngưng tụ lực lượng của riêng mình.
Mặc dù quy mô so với Vong Ưu Quân thì không lớn bằng, nhưng vẫn lấy tông môn và gia tộc, cùng chủng tộc làm cơ sở để tụ tập.
Đoàn kết để sưởi ấm.
Cũng cùng nhau tiến vào đại mạc cát vàng đối diện với huyễn thú, sau đó cùng nhau nghỉ ngơi.
Từng tiểu đoàn thể, ở trong khu rừng tiên trúc này sơ bộ hình thành, mỗi người họ chiếm giữ một góc rừng, không xâm phạm lẫn nhau, nâng cao cảnh giới riêng.
Rất có cảm giác như chư hầu cát cứ.
Trong thời gian ngắn.
Vô hình chung tạo thành một loại trật tự, chí ít, từ sau trận chiến vừa mới bước vào nơi đây, đến tận bây giờ, thế giới này là hòa bình.
Cũng không bùng phát những tranh chấp quy mô lớn.
Và tất cả điều này.
Cũng ít nhiều liên quan đến Hứa Khinh Chu bọn họ, ít nhất là trong mắt đám yêu thú trên Tứ Châu và Bát Hoang, Vong Ưu đã sớm trở thành đối thủ giả tưởng số một.
Khi một con quái vật khổng lồ ở ngay cạnh ngươi.
Nó bất động, ngươi tự nhiên sẽ không động, còn Vong Ưu, dường như đối với những người này cũng không hứng thú, mà có Tiên sinh ở bên cạnh, thì bọn họ càng không cần e ngại.
Bọn họ vẫn nỗ lực, truy tìm bước chân của Tiên sinh mà đi............
Một bên khác.
Hứa Khinh Chu từ trong mộng tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt, xung quanh vẫn tối đen như mực, đứng lên tìm kiếm.
“Ừm, điện thoại của ta đâu?”
“Không có?”
"Quái, ta nhớ là không cất đi mà, chẳng lẽ mình nhớ nhầm."
Lẩm bẩm một hồi, tìm không thấy, hắn cũng không xoắn xuýt, nghĩ bụng chắc là mình quên, thật sự bị nhặt đi rồi, dù sao trong kho cũng không chỉ có một cái, đã sớm không nhớ hết được.
Đứng dậy, vươn vai một cái thật lớn.
Từ bên hông lấy ra một bầu rượu mạnh, uống một ngụm, lên tiếng.
“A.....dễ chịu.”
Từ trong bóng tối đến, từ trong bóng tối đi, từ từ đi ra khỏi bóng tối, thế giới từ tối đen đến mờ mịt, sau đó dần dần sáng tỏ.
Dường như bình minh dần đến, chỉ là khác ở chỗ, bình minh không động, Hứa Khinh Chu thì dần dần tiến lại gần......
Cuối cùng.
Hắn rời khỏi mảnh đất hoang vu dưới chân, đặt chân lên một mảnh hoang vu khác.
Hứa Khinh Chu nhìn lại phía sau một chút, khóe miệng nở nụ cười, khẽ lắc đầu, quay đầu, một bước phóng ra, dưới chân không còn là đất cứng nữa.
Mà là cát vàng mềm mại.
Tựa hồ có một chút nóng bức, ánh mặt trời có một chút chói mắt, Hứa Khinh Chu nhỏ giọng thầm thì, "Đến đi, gió....."
Bạn cần đăng nhập để bình luận