Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 127: Năm đó gặp được một cô nương.

Chương 127: Năm đó gặp được một cô nương.
Đó là một năm mùa hè, Tiểu Thanh Sơn đưa một vị khách không mời mà đến tới miếu cho con. Khi đó, hệ thống của Hứa Khinh Chu vừa thăng cấp, cảnh giới Trúc Cơ. Thành Diễn trong một ý niệm, cũng phá vỡ cảnh giới Kim Đan. Tiểu Bạch cũng coi như học được chút thành tựu, đi vào Kim Đan trung kỳ. Tiểu Vô Ưu tiến thêm một bước nhỏ, đạt đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn. Mọi thứ dường như đều vừa vặn tốt đẹp. Cô nương kia đến, không chỉ có một mình, cũng không phải đến tay không. Nàng mang đến một món lễ vật, đời này khó quên, mà Hứa Khinh Chu cũng lại một lần bước lên con đường không có lối về.
———Vào giữa trưa, mặt trời chói chang như lửa. Hứa Khinh Chu đang trốn dưới gốc cây hòe lớn trên đỉnh núi để hóng mát, ngồi trên ghế trúc, uống trà đặc, gió từ cánh đồng bát ngát thổi tới, lật giở một cuốn sách khó hiểu. Bỗng nhiên sau lưng truyền đến một chút động tĩnh, bước chân nhẹ nhàng, tai của Hứa Khinh Chu khẽ nhúc nhích, lắng nghe. Tiếng bước chân này không có vẻ hùng hậu của Thành Diễn, không có sự nhẹ nhàng của Vô Ưu, cũng không có vẻ vội vàng xao động của Tiểu Bạch, là một người xa lạ. Trên đỉnh Tiểu Thanh Sơn, có một người lạ đến? Đây cũng là một chuyện hiếm thấy. Hứa Khinh Chu theo bản năng nghiêng đầu, liếc nhìn sau lưng. Đập vào mắt là một bộ áo trắng phấp phới trong gió, mũi chân khẽ chạm vào lá sen, dưới chân nhẹ như lá, giống như chim hồng bay. Không bao lâu liền đến gần Hứa Khinh Chu, cô nương kia mặt mày tươi tắn, khóe môi nở nụ cười nhạt. Đôi mắt to linh khí bức người, mặc dù màu mắt hơi nhạt, nhưng là đôi mắt rất sáng, rạng rỡ như ánh sao. Hứa Khinh Chu nhíu mày lại, cuốn sách trong tay theo gió lật vài trang, hỏi: “Cô nương, tìm ai?”
Cô nương Uyển Nhi cười một tiếng, tự nhiên hào phóng. “Tự nhiên là tìm tiên sinh.” “Tiên sinh?” Cô nương thi lễ, nói: “Tiểu nữ, gặp qua Vong Ưu tiên sinh, xin vấn an Vong Ưu tiên sinh.”
Hứa Khinh Chu giật mình, thu hồi ánh mắt, ánh sáng trong con ngươi giao thoa biến hóa, nhìn cô nương này, trang phục tuyệt không phải là gia đình bình thường, vừa tới đã gọi mình là Vong Ưu tiên sinh, e là cũng không phải người ở Thanh Thành này. Dù sao ở Thanh Thành này, chỉ biết là trong miếu có một thư sinh giữ cửa, nhưng không biết mình chính là Vong Ưu tiên sinh. Có thể tìm được đến nơi này coi như có lòng, bất quá hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ, dù sao mình nổi danh bên ngoài, người có tâm nếu thật muốn tìm mình, tìm được, cũng không kỳ lạ. Hứa Khinh Chu nhấp một ngụm trà, tự mình lật sách, bình tĩnh hỏi: “Cô nương không phải người Thanh Thành này phải không?” “Tiên sinh quả thật tinh tường.” “Đến vì chuyện gì?”
Cô nương nghe vậy, hai tay chắp sau lưng, nhón chân bước đến gần Hứa Khinh Chu, nghiêng đầu cười nói: “Không quản ngại đường xa mà đến, tự nhiên là xin tiên sinh Giải Ưu.” Cô nương nói xong, con ngươi chớp chớp, ngây thơ rạng rỡ. Cho dù Hứa Khinh Chu có nhìn thế nào, đều không nhận ra cô nương này là người có tâm sự, trong lòng hiếu kỳ không khỏi tăng thêm đôi chút. Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống, rót một chén trà, đẩy đến một góc bàn trúc. “Đường xa mà đến là khách, ngồi xuống, từ từ nói.” “Tiên sinh hào phóng, tiểu nữ xin được chấp nhận.”
Cô nương thản nhiên ngồi xuống, nâng chén, dùng ống tay áo che khuất mặt, nhấp một ngụm nhỏ, tuy là bộ dạng đáng yêu tinh nghịch, nhưng cử chỉ ăn nói lại lộ rõ dáng vẻ khuê các của đại gia tộc. Cô nương nhẹ nhàng đặt chén xuống, vuốt vuốt tay áo, ngồi ngay ngắn, nhìn Hứa Khinh Chu, dịu dàng nói: “Ta nghe người ta nói, Vong Ưu tiên sinh giúp người Giải Ưu, nói là có chữ duyên, hôm nay ta không ngại đường xa ngàn dặm, tìm được tiên sinh, có tính là hữu duyên không?”
Khóe miệng Hứa Khinh Chu hơi nhếch lên, ánh mắt cẩn thận quan sát cô nương, thầm nghĩ đúng là người có lòng, liền đáp: “Thế gian vạn vật, nếu có thể gặp nhau chính là hữu duyên, tự nhiên là tính.”
Cô nương nghe vậy, ra vẻ kinh ngạc, vỗ vỗ bộ ngực cao ngất. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, như vậy ta cầu tiên sinh giúp ta, tiên sinh sẽ không thể không giúp, đúng hay không?”
Hứa Khinh Chu nghe vậy, giật mình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Cô nương này thật đúng là một kẻ lý sự quái dị, mình đúng thật là từng nói, độ những người hữu duyên, cũng là có duyên, tự nhiên là phải độ rồi. Thực sự không có gì quá lớn. Thản nhiên cười một tiếng: “Ha ha ha, tư duy thanh kỳ, coi như ngươi nói đúng đi, cô nương à, Hứa mỗ độ ngươi.” Cô nương híp mắt, cũng cười vui vẻ.
“Tới đi, cô nương, đưa tay cho ta.”
Nghe vậy, thiếu nữ theo bản năng rụt tay lại, mặt lộ vẻ khó xử, cắn môi nói: “Không cho có được không?” Lần này đến lượt Hứa Khinh Chu ngơ ngác, kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã không ngại vạn dặm tìm ta, hẳn là phải biết quy củ của ta chứ, ta là Giải Ưu cho cô nương, cần xem tướng tay, làm sao, ngươi còn sợ ta ăn thịt ngươi chắc?” Đây vốn là một quy tắc bất thành văn, ít nhất những người biết đến Vong Ưu tiên sinh đều biết, cô nương trước mắt, sao có thể không biết được chứ.
Cô nương ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng Hứa Khinh Chu, không hề né tránh. “Ta biết, nhưng tay ta không thể để cho tiên sinh sờ.” “Khụ khụ, lý do là gì?”
Mặc dù hỏi như vậy rất không ổn, dù sao tay là của người ta, người ta không cho sờ thì cần gì lý do. Thế nhưng Hứa Khinh Chu cũng rất bất đắc dĩ, đây là yêu cầu cứng nhắc của hệ thống, hắn cũng không còn cách nào khác. Mỗi ngày làm như mình là một kẻ biến thái vậy, hắn cũng rất không thích. Cô nương nghe vậy, nghiêm túc đáp: “Nhà ta có tổ huấn, con gái trong tộc đến tuổi xuất giá, tay liền không thể để nam tử lạ chạm vào, nếu chạm vào, liền phải gả cho người đó.” Dừng lại, con ngươi cô nương mở to hơn một chút, mỗi chữ mỗi câu mà hỏi: “Tiên sinh, nếu sờ vào, liền phải cưới ta, tiên sinh sẽ lấy ta chứ?”
Khóe miệng Hứa Khinh Chu không khỏi co rúm lại, bị một cô nương xa lạ, hay là người có nhan sắc hỏi như vậy, đây là lần đầu tiên của hắn. Tuy nói mình không có ý đồ xấu, nhưng tim vẫn không khỏi nhanh chóng nhảy lên mấy lần, liếc mắt về đôi mắt trong veo ngây thơ của thiếu nữ. Hắn theo bản năng tránh ánh mắt. Thầm nghĩ trong lòng: “Hại nước hại dân a, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.” Bất quá gia quy hiếm có như vậy, hắn cũng thật lười phản bác, nhìn chung lịch sử ngàn vạn quyển, có nghe nói nhìn mặt liền muốn gả, cũng đã được nghe nói hôn một ngụm là muốn gả, chỉ là chưa từng nghe qua kiểm tra tay mà phải gả. Hắn thầm nghĩ, đây là gia tộc gì, trời sinh nhắm vào mình sao? Chính mình thay người Giải Ưu lại cần phải sờ tay, tốt lắm, các ngươi sờ tay là phải lấy chồng, đây là còn cao hơn rồi. Nhưng hắn cũng không hỏi cặn kẽ, chỉ là thầm thì trong lòng thôi, thiên hạ rộng lớn không thiếu điều kỳ lạ, dù không hợp lý, nhưng không có nghĩa là không có. Vạn sự vạn vật, nếu tồn tại, liền có đạo lý tồn tại của nó. Hứa Khinh Chu thỏa hiệp nói: “Được rồi, vậy không cần.” Nói đùa, chính mình còn chưa có dự định thành gia lập thất, trên con đường tu hành của người ta, há có thể thêm lo lắng được sao. “Ngươi lại nói xem, trong lòng ngươi có gì phiền muộn?”
Mắt to của cô nương lại chớp chớp, đương nhiên nói: “Tiên sinh không biết sao?” Hứa Khinh Chu con ngươi co lại, trong lòng chỉ muốn chửi thề, cái này là nói cái gì vậy, ta sao biết, làm sao mà biết được, ngươi còn không cho ta sờ tay, ta biết cái rắm. Hắn cưỡng ép sự xao động trong lồng ngực, tự mình an ủi, “Ổn định, ổn định, chỉ là một tiểu nha đầu thôi, đừng chấp nhặt với nàng, không thể mất phong độ.” Hắn nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo, hỏi ngược lại: “Ngươi thật sự coi ta là thần tiên sao?”
Cô nương rất chân thành cũng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?” Hứa Khinh Chu sững sờ, cổ họng lên xuống, không tự tin nói: “Thật là ta sao?” Cô nương nhìn hắn, chắc chắn nói: “Tiên sinh chính là đó, mọi người đều nói ngài là thần tiên mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận