Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 566: Chu Tước cuộc đời.

Chương 566: Cuộc đời Chu Tước. Trước đây, những người giúp giải quyết nỗi lo đều là người, chỉ có Tiểu Bạch là yêu mà không thể giúp. Hôm nay, người giúp giải quyết nỗi lo lại không phải người cũng chẳng phải yêu, mà là linh, một trong Tứ Linh của trời đất. Nói về Tứ Linh của trời đất, theo sách ghi chép thì đó là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ. Chúng là thần của các vì sao ở bốn phương: Thanh Long ở phương Đông, thuộc hành Mộc; Bạch Hổ ở phương Tây, thuộc hành Kim; Chu Tước ở phương Nam, thuộc hành Hỏa; Huyền Vũ ở phương Bắc, thuộc hành Thủy... Mà Nam Hải nơi đây lại có sự trùng hợp khó hiểu. Hứa Khinh Chu khẽ nhíu mày, không quá bận tâm đến thông tin cơ bản hiện tại. Dù là điềm xấu hay là Linh tộc thì cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Tóm lại, nỗi lo này có thể giải quyết, và vốn dĩ nỗi lo màu vàng đã là đặc thù rồi, nên một chút khác biệt cũng coi như bình thường. Tiếp tục nhìn xuống:
[ Giới thiệu vắn tắt cuộc đời: Dược, Chu Tước, một trong Tứ Linh của trời đất, còn gọi là Chu Điểu, sinh ra vào thời kỳ Thượng Cổ Chư Thần. ] [ Thời kỳ Thượng Cổ Chư Thần, một vị diện cao nhất vĩnh hằng, có một thần giới, cai quản các dải ngân hà, người và yêu hai tộc cùng tồn tại. ] [ Tồn tại Thần tộc Thượng Cổ, Thần thú tộc. ] [ Trong Thần thú tộc, có một tộc là chim, tên là Huyền Điểu tộc, Dược sinh ra ở Huyền Điểu tộc. ] [ Ngày Dược phá xác chào đời, điềm báo trời đất xuất hiện, cả vùng đất của Huyền Điểu tộc rộng mười vạn dặm, các ngọn núi lửa đồng loạt bùng phát. Ngọn lửa của nó như muốn thiêu đốt trời đất, khói đặc cuồn cuộn che kín cả một phương trời. ] [ Con huyền điểu này vừa sinh đã gáy vang vọng trời xanh, lông đỏ như máu, mang trong mình linh căn thần hệ lửa cực hạn. ] [ Thiên tài! ] [ Cả tộc Huyền Điểu vui mừng chào đón thiên kiêu giáng thế, lão tổ trong tộc đích thân đặt tên cho nó là Dược. ] [ Sau này, Dược tu hành, một đường phá cảnh, dễ như đi trên đường lớn bằng phẳng. Thiên phú của nó có một không hai, là người đứng đầu của Huyền Điểu tộc, sau này vang danh khắp bốn phương, thiên hạ đều biết đến. ] [ Trong tinh không, nó được các vì sao ở bốn phương ban tặng hỏa diễm, chính đạo thành thần, cai quản lửa thiên hạ, đứng vào hàng Thần Minh, hưởng thụ hương hỏa của một phương, nhất thời phong quang vô lượng... ] [ Sau đó, nó nương nhờ sức mạnh của hương hỏa, rèn luyện bản thân trong dương tinh, trải qua chín ngàn chín trăm chín mươi chín vòng sinh tử, cuối cùng thoát xác, từ Huyền Điểu hóa thành Chu Tước. ] [ Nó có được thể chất bất tử bất diệt, tinh hỏa nguyên thủy của nó có thể Niết Bàn, dưới gầm trời này, vạn cổ hoàn vũ, nó là duy nhất bất tử bất diệt, tiến lên đỉnh cao vĩnh hằng. ] [ Nhưng ai có thể lường trước được số trời, người có họa phúc sớm tối, vào thời kỳ Thượng Cổ Chư Thần hậu kỳ, thời đại thần vẫn, nơi vĩnh hằng xảy ra kiếp nạn, trời đất hỗn loạn, người và yêu tranh giành con đường sinh tồn, đại chiến bùng nổ. ] [ Trong trận chiến đó, người và yêu hai tộc, các Thần Minh xuất hiện hết, quyết một phen thư hùng, tinh hà tan nát, vạn đạo chìm nổi, thiên đạo sụp đổ... ] [ Trong biển sao vỡ, Thập phương thần quân của Nhân tộc bày mưu tính kế vạn năm, chỉ vì lừa giết Chu Tước. ] [ Chu Tước bất hạnh rơi vào bẫy, chiến đến sức tàn lực kiệt, muốn dùng cái chết để đổi lấy Niết Bàn trùng sinh, nhưng lại bị Thập phương thần quân cưỡng ép trấn áp. ] [ Chúng đánh nó xuống Cửu Thiên, rơi vào hạ giới rộng lớn. ] [ Bởi vì Chu Tước có thể chết và có thể sinh, thần hồn không nhập luân hồi, siêu thoát khỏi vật chất, biết không thể giết được nó, nên mới có câu nói giữa trời đất: “Chu Tước chưa diệt, Yêu tộc bất diệt”. ] [ Thập phương thần quân không tiếc hao tổn tinh nguyên, sử dụng cấm chú Viễn Cổ, tước đoạt chín đạo tinh nguyên viêm cực hạn trong người Chu Tước, mười lấy đi chín, chỉ chừa một phần nhỏ vẩy xuống thiên hạ. ] [ Thần quân Hoang Cổ không tiếc đốt một sợi Hỗn Độn hương, cung phụng chân linh, cầu chân linh Tiên Trúc mở ra cổng bí cảnh, trấn áp tàn thân của Chu Tước ở bên kia bờ bí cảnh Tiên Trúc. ] [ Không chỉ như vậy. ] [ Để ngăn Chu Tước tự vẫn rồi dục hỏa Niết Bàn, chúng dùng Hàn Băng Thạch Thượng Cổ giam cầm chân, bố trí khóa thần trận giam cầm thân thể, nhốt linh hồn bất tử của nó trong cây phù tang, đặt cạnh bên dưới Xích Lôi Trì, nhật nguyệt luân phiên giáng xuống... ] [ Vô tận kỷ nguyên trôi qua, Thập phương Đế Quân ngày xưa đều đã vẫn lạc, còn Chu Tước thì vẫn bị giam cầm ở nơi đây, héo tàn kéo dài, mà không ai hay biết... ] [ Điều nó mong muốn trong lòng: chết để Niết Bàn, tái tạo chân thân, rời khỏi bí cảnh Tiên Trúc, ngao du tinh không... ] [ Cấp độ giải ưu: Màu vàng. ] [ Có xác nhận nhiệm vụ trước mắt không? ] [ Có. ] [ Không. ]
Ánh mắt Hứa Khinh Chu lướt qua từng câu chữ, lai lịch của Chu Tước đều tràn vào trong đầu. Vị trước mắt này chính là một truyền kỳ còn sống, đến từ Thượng Cổ Thần Minh. Đúng như lời đồn, bất tử bất diệt. Vì vậy mà dù cho Thập phương thần quân Nhân tộc bày sát cục, thắng được nó nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể dùng phương thức như vậy mà cầm tù. Hơn nữa cái giá phải trả hình như cũng không nhỏ. “Hỗn Độn hương, Hàn Băng Thạch Thượng Cổ, phù tang mộc, lôi trì... nghe tên đã thấy không tầm thường rồi, thật là một tay lớn mà”. Thiếu niên thư sinh sờ cằm, thầm nghĩ trong lòng, không quên nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trong mắt mang vẻ sâu xa. Hỗn Độn hương thì không nói, nhưng có thể mời được chân linh Tiên Trúc thì chắc chắn không hề tầm thường. Còn Hàn Băng Thạch Thượng Cổ, phù tang mộc, lôi trì thì lại càng khó tìm thấy. Hàn Băng Thạch thì không cần nói, còn phù tang mộc nhất định là cây trên đỉnh núi kia, và lôi trì chắc chắn ở trên cao kia rồi, nơi mà những tia sét màu máu đang giáng xuống.
Hứa Khinh Chu đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo. Không chỉ muốn cứu Chu Tước này, lấy đoàn thiên hỏa, kiếm phần giá trị công đức của nỗi lo màu vàng. Liệu có thể tiện thể lấy luôn cả ba món đồ kia không? Mặc dù bản thân cũng có chút thần binh lợi khí, phẩm cấp cũng không thấp, thần binh Viễn Cổ còn có một cái Sơn Hà Đồ. Nhưng mà thần binh dù cùng phẩm chất thì cũng khác nhau một trời một vực. Cả ba món kia nghe có vẻ mạnh hơn đống của mình nhiều, hơn nữa thần binh lợi khí đều là quà tặng của trời đất, sao không lấy chứ? Hứa Khinh Chu cảm thấy. Hắn nên lấy, phải làm như vậy mới được. Ý nghĩ vừa nhen nhóm, đã có kẻ lay tỉnh hắn.
“Nghĩa phụ...” [ Đi. ] Hứa Khinh Chu khẽ giật mình.
“Ơ? Ta còn chưa nói gì mà?” [ Ta hiểu. ] [ Ngu sao không lấy, tiện đường mà. ] Hứa Khinh Chu mừng rỡ, nói một câu: “Đáng tin cậy!”
Lúc này Chu Tước, kiên nhẫn dần trở nên nóng nảy, không phải vì điều gì khác mà là vì thiếu niên trước mắt luôn khiến nó cảm thấy khó hiểu. Cậu ta cầm một cuốn Vô Tự thiên thư, đọc một cách say sưa ngon lành, chưa hết, cậu ta còn lúc nhăn mũi, lúc nhíu mày, lúc bĩu môi, ánh mắt thì khi sáng khi tối. Nó chưa từng gặp ai, mà ngẩn người cũng có thể biểu cảm phong phú đến thế. Đặc biệt là bây giờ, mặt cứ ngơ ngác cười ngây ngô, luôn khiến người ta trong lòng ngẩn ngơ. Khi Hứa Khinh Chu nhìn nó, trong chớp mắt, nó lại có cảm giác mình đang bị nhòm ngó. Cảm giác này như là, một mỹ nhân bị kẻ khác dòm ngó vậy. Đương nhiên, thiếu niên này có chút thần kinh, hơi điên một chút. Vì thế nó nuốt nước bọt, không nhịn được mà lên tiếng:
“Này…nhóc con, ngươi cười ngơ ngác cái gì vậy? Bị thần kinh hả?” Đối mặt với câu hỏi thăm, Hứa Khinh Chu thu lại suy nghĩ, mắt rời khỏi quyển sách giải ưu, ngước đầu, cười nhẹ nhàng nhìn Chu Tước, khẽ hắng giọng, dịu dàng nói: “Dược”.
“Hửm?” “Chúng ta làm một vụ giao dịch thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận