Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 378: đấu giá danh ngạch?

Chương 378: Đấu giá suất danh ngạch? Hứa Khinh Chu đi rồi, Giải Ưu cô nương cũng đi. Một trận náo động đáng lẽ phải kết thúc như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại diễn ra trong lòng bọn họ. Những kẻ lúc trước mỉa mai cũng được, chờ xem náo nhiệt cũng xong, giờ phút này đều á khẩu không trả lời được. Một canh giờ, để một người thoát thai hoán cốt. Chỉ là một viên đan dược. Chuyện như vậy dù đối với những người tu hành như bọn họ mà nói, cũng là không thể tưởng tượng nổi. Chu Trường Thọ lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, thần thức chui vào túi trữ vật, tỉ mỉ đếm linh thạch ở bên trong, đâu chỉ 998, ít nhất là 2000. "Tê... phát tài." Hắn đã có thể tưởng tượng đến, trong tương lai không xa, chính mình sẽ thành một người có tiền, có thể dùng linh thạch mua được những món bảo kiếm mà mình tha thiết mơ ước. Còn có những thứ khác... Mà những người có được thẻ bài kia, còn hưng phấn hơn cả Chu Trường Thọ. Đây là một tấm thẻ, chỉ tốn một linh thạch mà thôi. Nhưng bây giờ, nó lại là giấy thông hành dẫn họ đến bờ bên kia của ước mơ. “Đây chính là bảo bối a.” “Còn may, ta cướp được, hi hi.” Còn những người không có được tấm thẻ, giờ phút này cũng động lòng tham, nhao nhao ra tay, muốn ném tiền để mua lại tấm thẻ nhỏ từ người khác. "Đạo hữu, tấm thẻ này của ngươi có bán không, ta có thể trả tiền để mua?" "Không có ý tứ, ta không bán." "Tiểu cô nương, đây là Linh khí đấy, đổi lấy tấm thẻ của ngươi, ngươi không lỗ đâu." "Đại tỷ tỷ, ta với ngươi không oán không cừu, sao ngươi lại coi ta là đồ ngốc vậy?" Rất hiển nhiên, không ai nguyện ý bán đi cơ hội biến giấc mơ thành hiện thực. Giấc mơ sở dĩ là giấc mơ, đó là bởi vì bản thân giấc mơ đối với mỗi người đều là vô giá. Nếu đã vô giá, sao có thể giao dịch được chứ. Chu Trường Thọ thu hồi túi trữ vật, lại cùng mọi người hàn huyên một phen, nói nếu tiên sinh đã nói, một ngày chỉ có thể giải cho một người, nên để mọi người về, ngày mai lại đến. Nhưng mà, lại không có ai chịu rời đi. Hiện tại bọn họ chỉ muốn tranh thủ thời gian sử dụng tấm thẻ này, tránh đêm dài lắm mộng. Để thực hiện giấc mộng của mình, giải tỏa hết những nỗi buồn trong lòng. Sao có thể chịu rời đi chứ? Về chuyện này, Chu Trường Thọ tất nhiên không can thiệp quá nhiều. Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh, những người này đều không đi, mà người có thẻ bài lại quá nhiều, vậy ngày mai nên ai đến trước? Vì vậy, mọi người lại bùng nổ một trận ồn ào không nhỏ vì chuyện này. Có người thậm chí vụng trộm đưa tiền cho Chu Trường Thọ trước, chỉ để mình có thể xí trước. Thấy vậy, Chu Trường Thọ động lòng tham. Đúng vậy, trình tự này cũng là một cách kiếm tiền đấy chứ. Kết quả là, hắn dự định chọn cách bán đấu giá, để sàng lọc những người được Giải Ưu mỗi ngày. Và tấm thẻ sẽ là vé vào cửa của cuộc đấu giá này. Đối với đề nghị này, có người ủng hộ, có người phản đối. Nhưng cuối cùng, sau khi Chu Trường Thọ cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định, ý kiến phản đối vô hiệu. Cứ vậy mà làm. Cách làm này giành được sự tán thưởng của không ít kẻ có tiền có thế, đối với họ mà nói, chuyện gì có thể giải quyết bằng tiền thì không còn là chuyện. Cảm giác ưu việt tự nhiên nảy sinh. Còn những cô nương tương đối túng quẫn thì chỉ có thể buồn rầu không vui ở một bên. Nhưng, chỉ đơn giản là thể hiện sự bất mãn trên mặt, trong lòng thì oán thầm vài câu mà thôi. Ngoài mặt thì tất nhiên không dám nói nhiều. Đồng thời, những người tu hành có tiền vốn tương đối hạn hẹp như bọn họ, phần lớn đều là những cỏ rác không quyền không thế, cách đối nhân xử thế từ trước đến nay đều khiêm tốn. Gặp chuyện thì càng nhẫn nhịn được thì nhịn, dần dà đã thành thói quen. Dù sao chỉ có 200 người, sớm muộn gì cũng đến lượt mình, đối với người tu hành mà nói, 200 ngày chỉ là cái búng tay mà thôi. Không đáng gì cả. Nhưng, ngay khi mọi việc đang diễn ra rầm rộ, mọi người kẻ có tiền đang phấn khích thì Tiêu Khải đột nhiên xuất hiện, trực tiếp gõ tỉnh mộng xuân thu của Chu Trường Thọ. Hắn gián đoạn cái gọi là cuộc đấu giá này. Và gọi Chu Trường Thọ ra một bên, răn dạy một cách thấm thía. “Trường Thọ à, việc này của con, làm không rộng rãi.” Chu Trường Thọ không hiểu, hỏi lại. “Sư phụ, sao lại không rộng rãi, không phải sư phụ dạy con sao? Có tiền mà không kiếm thì là vương bát đản à?" Nói xong hắn đảo mắt, như hiểu ra điều gì, cười như không cười nói: “À, con hiểu rồi, sư phụ yên tâm, con không phải người ăn một mình, chỗ tiền đấu giá này, con nguyện ý nộp lên năm thành.” Tiêu Khải nhìn Chu Trường Thọ đầy ẩn ý, lắc đầu thở dài. “Con vẫn chưa hiểu ý ta, cái này căn bản không phải chuyện tiền nong.” Chu Trường Thọ có chút hoang mang, sao cảm giác mình ra ngoài giày vò nửa tháng, mà sư phụ của mình như đã biến thành người khác vậy. Hắn vậy mà không ham tiền, chuyện này ai dám tin? Điều này làm cho hắn hoang mang không thôi. "Không phải chuyện tiền, vậy thì là............" Tiêu Khải vỗ vai hắn, chân thành nói: “Quân tử ái tài, lấy chi có đạo, kẻ làm ăn cũng phải giữ lời hứa ngàn vàng, con đã chọn cách nói cho người khác biết chỉ cần 998, bây giờ sao lại có thể đòi thêm tiền được chứ, chuyện này không hay chút nào, truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn Lạc Tiên Kiếm Viện chúng ta ra sao, và nhìn tiên sinh thế nào?" “Con có cảm thấy những lời ta nói đúng không, mà lại như vậy, sẽ quá không công bằng cho những người đó…..." Tiêu Khải, thao thao bất tuyệt một tràng dài. Chu Trường Thọ nghe mà như lạc vào sương mù. Dù sao hắn không thấy chuyện này có gì không đúng, thứ nhất, mình có vi phạm lời hứa đâu, vẫn là 998 một lần, số tiền thêm vào mình bán chỉ là cái trình tự thôi mà, sao lại thành vi phạm lời hứa được chứ. Thứ hai, công bằng chính nghĩa, ở Hoàng Châu vốn đã là một chuyện cười. Cho dù là vương triều thế tục, hay sơn trại tiểu tộc, hoặc là bảy tông, cái nào mà không phải dựa vào vũ lực để mà có. Từ xưa đều là cướp đi cướp lại. Ai có nắm đấm lớn, người đó là lão đại. Tóm gọn lại chỉ cần bốn chữ, mạnh được yếu thua. Lôi chuyện này ra nói, có chút buồn cười. Cuối cùng, cái gọi là danh tiếng tông môn, thanh danh, hắn thấy sư phụ mình càng quá lo lắng. Bao nhiêu năm như vậy, thanh danh của Lạc Tiên Kiếm Viện sớm đã bị người ta chà đạp xuống đất rồi. Nát hơn nữa thì cũng có sao chứ. Bất quá cuối cùng, hắn vẫn gật đầu, đồng ý đề nghị của Tiêu Khải, không làm khác, không phải là lương tâm phát hiện. Mà là Tiêu Khải nói câu đó, chuyện có liên quan đến tiên sinh, sao con có thể tự ý quyết định được. Việc này là do tiên sinh làm, lo cũng là do tiên sinh giải quyết, mình sao có thể thay người nhà làm quyết định được. Nếu xảy ra chuyện gì, thì cũng sẽ tính cả vào người tiên sinh. Nếu như đổi lại trước kia, hắn chắc chắn cũng mặc kệ. Nhưng bây giờ không giống lúc trước nữa. Hứa Khinh Chu, bất luận là năng lực, hay khí độ, đều đã khuất phục hắn. Bỏ qua việc hắn có được năng lực phi phàm thì, Hứa Khinh Chu không hề suy nghĩ, đem tiền mà hắn kiếm được đưa hết cho hắn giữ. Điểm này, hắn không thể không đội ơn, cũng không thể quên được. Sau khi đã đồng ý với Tiêu Khải. Chu Trường Thọ giải thích tình hình cho mọi người: “Các vị đạo hữu, việc đấu giá danh ngạch tạm thời hoãn lại, đợi ta hỏi ý kiến tiên sinh, rồi sẽ đưa ra quyết định sau.” Nói xong liền vội vã rời đi. Để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau, hỗn loạn trong gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận