Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 648: tụ tán cuối cùng cũng có lúc.

Chương 648: Tụ tán cuối cùng cũng có lúc. Tiên Trúc trong bí cảnh, dài trăm dặm thành bờ. Vong Ưu trong quân doanh, hôm nay bầu không khí có chút trầm thấp, kỳ thật từ vừa mới bắt đầu, liền rất kiềm chế. Chỉ là, các tướng quân mở một trận họp xong, trở nên trầm trọng hơn, tr·ê·n mặt của mỗi một người đều mang một tia nghiêm túc, cùng với một chút đắng chát cùng bất đắc dĩ. Lại xen lẫn không cam lòng. Rất phức tạp. Các tướng quân sau khi trở về, nói cho bọn họ, Tiên Trúc bí cảnh còn có mấy canh giờ liền muốn kết thúc, để bọn họ dọn dẹp một chút đồ vật, lập tức liền có thể về nhà. Thân ở tha hương, không ai không tưởng nhớ cố hương. Về nhà vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng bọn họ lại không thể nào vui nổi. Ngẫm kỹ lại, hẳn là không nỡ, dù sao ở chỗ này đều đã 100 năm rồi. Rời xa hỗn loạn 100 năm. Bọn họ cùng nhau đ·á·n·h quái, cùng nhau thủ thành, cùng nhau c·ã·i nhau, ồn ào, u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u với nhau, say mèm. Dưới sự phù hộ của tiên sinh. Bọn họ dần dần sinh hoạt, bình thản sinh hoạt. T·h·iếu đi cái chữ Tranh trong thế giới tu tiên, cũng không có những ngày mưa m·á·u gió tanh lúc mới đến. Tiên Trúc bí cảnh. Mảnh thế giới vạn năm mới mở một lần này, mảnh thế giới được gọi là vạn người vào một người về này, với bọn họ mà nói, lại là một mảnh Đào Hoa Nguyên. Bọn họ sinh sống ở nơi này, không tranh quyền thế. Đây là điều bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ tới trước khi đến, cuộc s·ố·n·g như vậy rất khó không khiến người ta mê muội. Bọn họ quen biết bạn bè mới, có chiến hữu mới, là loại chiến hữu có thể yên tâm giao lưng cho mình. Ở chỗ này, bọn họ không cần ngươi l·ừ·a ta gạt, cũng không cần vắt óc tính toán. Có khi bọn họ rất mệt mỏi, không đúng, là phần lớn thời gian đều rất mệt mỏi. Nhưng mà. Khi bọn họ mệt mỏi, họ có thể nằm xuống đất, nhắm mắt là ngủ, dù ngủ ở đâu cũng có thể ngủ một giấc an lành. Đối với bọn họ mà nói. Như vậy là đủ. Nhưng là. Tất cả điều này, sau ngày hôm nay, sẽ không còn nữa. Bởi vì tướng quân của họ còn nói, Vong Ưu quân sẽ giải tán tại chỗ, còn nói đây là lệnh của tiên sinh. Quân nhân lấy phục tùng m·ệ·n·h lệnh làm t·h·i·ê·n chức, đây là tín điều mà Vong Ưu quân luôn tuân thủ, nhưng mà mệnh lệnh này, lại không ai muốn tuân theo. Nhưng bọn họ hiểu rất rõ, Tiên Trúc bí cảnh vừa mở, những người đến từ khắp nơi như bọn họ đã định sẵn sẽ phải chia tay. Bọn họ đến từ biển người, sau này lại về biển người, cuối cùng cá trở về nước, quên chuyện ở trên bờ. Đây là sự thật không thể tránh khỏi, không ai thay đổi được. Tiên sinh không nói, tức là âm thầm tan rã. Tiên sinh nói, tức là đã gặp gỡ ắt có chia ly. Tóm lại mọi người đều là người trưởng thành, đều đã sống rất nhiều năm, nghĩ thông suốt cũng nhìn rõ ràng. Cho dù còn có một số người đa cảm và quyến luyến, hoặc cúi đầu, hoặc trốn vào góc tối, vụng trộm nức nở, lau nước mắt..... Nhưng là. Tiên sinh còn nói, để bọn họ hảo hảo cáo biệt đi. Đúng vậy. Nếu đã định phải chia ly, vậy thì hãy hảo hảo cáo biệt đi, đi một cách thản nhiên, tan không oán. Nói những lời cần nói, những lời muốn nói cũng đã nói. Gặp những người muốn gặp. Có thể là một cái ôm, có thể là cùng nâng chén uống rượu. Như vậy rất tốt. So với trước kia, ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng không đề cập tới. Hiện tại bọn họ cố gượng cười, tìm đến những người mình quan tâm. Lấy hết đồ ăn dự trữ của mình ra, bày trên mặt đất, ngồi quây quần một chỗ, ẩn mình dưới bóng tre, đón gió mát. Lại một lần nữa. Trò chuyện trời đất, vui vẻ bàn về tương lai. Có người hẹn ngày sau gặp lại, có người hứa sẽ không quên nhau, có người nói ngày nào đó gặp nhất định sẽ hạ thủ lưu tình tha cho một mạng.... Yêu và yêu. Người với người. Người với yêu. Từng cảnh lần lượt diễn ra. Tiểu Bạch và những người khác cũng tham gia, cùng những người quen biết nói lời từ biệt cuối cùng. Thái Sơn cẩn t·h·ậ·n từng chút một tháo chiến kỳ xuống, gấp gọn gàng. Cái kẻ ngày xưa là đệ nhất m·ã·nh nam của Yêu tộc, hôm nay cũng có sự tỉ mỉ và dịu dàng của riêng mình. Vuốt ve lá chiến kỳ đẫm máu. Trong đáy mắt hắn hình như đã thấy một thứ không nên thấy. Thu hồi nó lại, tự nói, “Ta sẽ mãi ghi nhớ, mãi nhớ.....” Một ngày là Vong Ưu quân, cả đời là Vong Ưu quân. Đội q·uân này vẫn ở trong tim hắn. Đương nhiên. Không chỉ riêng hắn, tất cả các tướng lĩnh, từ quân đoàn trưởng cho đến tiểu đội trưởng mười người, đều im lặng thu lại cờ đội, cờ doanh, cờ đoàn, cờ quân của mình... Đến cả những chiến sĩ cũng hiểu ý thu lại chiếc hồng tụ chương thêu tên và phiên hiệu trên cánh tay. Bọn họ cất những thứ này vào túi trữ vật. Việc này không giống như giải tán. Mà giống như xuất ngũ hơn, mỗi người đều dùng cách riêng của mình để ghi nhớ những gì mình không nỡ rời xa. Vong Ưu quân. Vong Ưu tiên sinh. Đội q·uân này, vị tiên sinh này, đã viết một nét đậm, một trang chói lọi trong cuộc đời của bọn họ. Cả đời này đều không thể quên, cũng không thể xóa được. “Thái Sơn, sao lại.....k·h·ó·c nhè?” “Cút đi, Lão t·ử đây là Hạo Nhiên đệ nhất m·ã·nh nam, ai thèm k·h·ó·c?” “Đi, cất đi, đừng có nghịch, coi chừng làm hỏng...." “Hỏng thì sao, q·uân đ·ội cũng giải tán cả rồi.” “Xí… đi, uống rượu.” “Uống thì uống!” Thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi, trước khi chuẩn bị đi, diễn ra một trận c·u·ồ·n·g hoan cuối cùng..... Bọn họ tụ tập lại, nâng chén cười nói. Có từng tốp năm tốp ba cô nương xôn xao qua lại, có bốn năm gã đại hán lớn tiếng nói về phương xa. Bọn họ dùng cách riêng của mình, làm lễ cáo biệt cuối cùng. Câu nào cũng không nói hẹn gặp lại, nhưng khắp nơi đều là mong muốn gặp lại. Vẫn là chỗ cũ. Trong viện nhỏ của Vong Ưu trà lâu, một đám các t·h·i·ê·n chi kiêu t·ử ngạo khí ngày xưa, lại giống như đêm vĩnh hằng lần đầu tiên kết thúc. Tụ tập lại với nhau. Thời g·i·a·n đi một vòng lớn, quanh đi quẩn lại dường như lại trở về vị trí ban đầu. Tất cả vẫn như lúc ban đầu. Vẫn những người đó, vẫn những yêu đó, vẫn cái sân nhỏ đó. Khác biệt là, lúc đó trăng thanh gió mát, giờ phút này mặt trời chói chang trên đầu. Lúc đó trà lâu đầy sách, hôm nay trà lâu đã trống trơn. Lúc đó tiên sinh an vị ở chính giữa, hôm nay tiên sinh không thấy bóng dáng. Còn nữa. Khi đó ăn mừng là chiến thắng, hôm nay là cảnh chia ly. Tuy rằng t·h·i·ê·n hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Nhưng tụ tán cuối cùng cũng có lúc, sau này còn có ngày gặp lại, cũng không cần quá bi quan. Bọn họ đi vào trong sân nhỏ của trà lâu, hồi tưởng quá khứ, chào tạm biệt lẫn nhau. Quán trà này không lớn, nhưng lại chứa đựng một trăm năm ký ức của bọn họ. Bọn họ gặp gỡ vị tiên sinh kia tại đây. Tiên sinh ôn tồn lễ độ, đẹp trai, giọng nói dễ nghe, cười lên trông rất đẹp. Tiên sinh vốn không quen biết bọn họ, lại vì một chữ duyên ph·ậ·n mà cho phép họ một chiếc lá Tiên Trúc, bảo vệ họ một trăm năm bình an. Đại ân đại đức. Chắc chắn là cả đời khó quên, nhưng còn chưa kịp báo ân, lại đã đến lúc tan đàn xẻ nghé. Đây là một sự tiếc nuối. Cho nên bọn họ tới, muốn nói với tiên sinh một tiếng cảm ơn, cho dù không có tác dụng. Nhưng tiên sinh không ở đây, nên họ đành lưu lại. Chờ đợi! Bầu không khí có chút ảm đạm, dù bọn họ có đi qua đi lại, trêu chọc cô nương, bị ăn tát, hô một tiếng lão t·ử, phạt uống một vò rượu…. Bất quá. Với người và yêu mà nói, mọi chuyện đều rất tốt. Ít nhất thì họ vẫn còn s·ố·n·g. Đúng vậy. Vẫn còn s·ố·n·g, vốn đã rất tốt rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận