Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 368: lời đồn nổi lên bốn phía.

"Chương 368: Lời đồn nổi lên khắp nơi.
“Lại đi, lại nhìn ung dung, lại dừng chân, lại theo gió lãng quên.”
Từ biệt Hạ Vãn Di, Hứa Khinh Chu cảm khái một tiếng, ngự kiếm lên trời cao, hướng về Linh Hà mà đi.
Nghe bên tai quanh quẩn tiếng róc rách, Hạ Vãn Di theo bản năng lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: “Thật đúng là một thiếu niên kỳ quái, kỳ quái.”
Sau đó nhìn về phía núi Táng Kiếm, thấp giọng thì thầm cùng gió: “Các tổ tiên phù hộ, ban thưởng đại cơ duyên cho Lạc Tiên Kiếm Viện ta, ngày tông môn quật khởi không còn xa.”
Hứa Khinh Chu rời khỏi núi Cầm Kiếm, đi tới dưới Tiểu Kiếm Phong, gặp Lý Thanh Sơn đang ngồi câu cá một mình bên bờ Nhất Thạch Đình nhìn Linh Hà.
Hắn từ trên trời thản nhiên đáp xuống, ngồi bên cạnh, cũng chậm rãi lấy từ trong ngực ra cần câu, ném vào linh thủy.
Cũng câu cá.
Dương dương tự đắc.
Lý Thanh Sơn từ đầu đến cuối nhắm mắt, nghe thấy Hứa Khinh Chu đến, không khỏi hỏi: “Đều làm xong rồi?”
Hứa Khinh Chu nhẹ nhàng nói: “Ừ, làm xong.”
Sau đó đổi giọng, cười nói: “Lại kiếm được của thằng nhóc kia một trăm triệu.”
Lý Thanh Sơn nhướn mày, gió sông thổi lồng ngực, khinh bỉ nói: “Tiểu tử ngươi thật ác độc, bắt người ta như thế mà hố, lương tâm không đau sao?”
Hứa Khinh Chu thả lỏng mày, hậm hực nói: “Không sao, hắn có tiền.”
Lý Thanh Sơn lắc đầu, dở khóc dở cười, cái lý do này, hắn đúng là không thể phản bác.
“Đúng rồi, ta nghe nói thánh địa của Lạc Tiên Kiếm Viện bị người đoạt, thế nào, có cần đại ca ra mặt, đòi lại cho ngươi không?”
Hứa Khinh Chu liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái, không ngờ hắn lại quan tâm chuyện này, có chút bất ngờ.
Hỏi ngược lại: “Ngươi đi đòi, người ta có trả cho ngươi không?”
Lý Thanh Sơn mở mắt ra, liếc nhìn hắn, tặc lưỡi nói: “Chậc chậc, xem ra ngươi đối với ta vẫn không hiểu rõ, nếu ta ra tay muốn, hắn cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho.”
Hứa Khinh Chu trợn trắng mắt, nói giọng giễu cợt: “Ngươi đây là cướp trắng trợn rồi.”
Lý Thanh Sơn nhún vai, coi là lẽ đương nhiên nói: “Chuyện của người tu hành, ai có nắm đấm lớn, người đó có quyền, sao có thể gọi là cướp chứ?”
Hứa Khinh Chu tiếp tục im lặng, trách không được tu sĩ Hoàng Châu người này cướp người kia, người kia đoạt lại.
Ngay cả đám lão già trên này cũng như vậy, tiểu bối không học theo mới là lạ.
Thế này thì đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn thôi.
Hắn cự tuyệt nói: “Thôi được rồi, chém giết nhau, vô vị.”
Lý Thanh Sơn sững sờ, kinh ngạc nhìn Hứa Khinh Chu, hồ nghi nói: “Ơ…không ngờ, ngươi cũng là người tốt à?”
Hứa Khinh Chu nhếch mép.
“Lời này của ngươi nói, ta vẫn luôn là người tốt mà.”
Lý Thanh Sơn cười nhạo một tiếng: “Xí, ngươi mà là người tốt thì đã không hố tên ngốc Khê Họa kia hai trăm triệu, thôi đi.”
Hứa Khinh Chu theo bản năng sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Thực sự rất ngốc.”
Một bên khác.
Ở hạ lưu Linh Hà, trên đường đi Khê Họa đột nhiên hắt xì hai tiếng.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Vuốt vuốt chóp mũi, trên khuôn mặt tuấn lãng, đôi mày kiếm cau lại, giọng trầm giận dữ nói: “Một đám nịnh thần, lại mắng sau lưng bản đế quân!”
Khê Họa sau khi nói chuyện điều kiện với Hứa Khinh Chu xong, trở về Khê Tiên Triều, mượn được không ít linh thạch từ các trọng thần.
Còn có phú giáp, phú thương nữa.
Tổng cộng mượn hơn ba trăm triệu.
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm số tài sản cướp được của hai vị vương hầu.
Cho nên, trong mắt Hứa Khinh Chu, hắn là một kẻ ngốc, vung tiền bạt mạng.
Nhưng bản thân hắn lại không cảm thấy như vậy, bởi vì số tiền này không phải tiền của hắn, đừng nhìn hắn bỏ ra hai trăm triệu, tính gộp cả hai phía thì vẫn có lãi.
Dù sao tiền này tuy mượn, nhưng hắn cũng không nghĩ đến chuyện phải trả.
Nếu có hỏi lý do, đó chính là có bản lĩnh mượn được tiền, vậy tại sao phải trả chứ?
Vì vậy, những người kia bí mật mắng hắn là điều tất nhiên.
————
Khê Họa và Vân Thi mặc dù đường ai nấy đi, về tìm mẹ của mình.
Nhưng mà, việc hai người tuần tự bái kiến tiểu tiên sinh của Lạc Tiên Kiếm Viện, lại dưới sự sắp đặt của Tiêu Khải và sự bôn ba của Chu Trường Thọ, truyền khắp toàn bộ khu vực bảy tông ở thượng du Linh Hà.
Đồng thời, qua một phen thêm mắm dặm muối cùng các thủ pháp tu từ, những lời đồn liên quan tới tiểu tiên sinh cũng được thêu dệt, mơ hồ và kỳ ảo.
Nói là lời đồn cũng không đủ, nếu Hứa Khinh Chu nghe thấy, đoán chừng đều tức hộc máu.
Trong truyền thuyết thì kể như thế này.
Nói tiểu tiên sinh này là em trai ruột của người câu cá ở Hoàng Linh Đảo.
Còn nói, Khê Họa vì bái tiểu tiên sinh làm thầy, giao 100 triệu linh thạch tiền học phí.
Điều kỳ lạ nhất chính là, vậy mà có người nói, Vân Thi đến cửa cầu thân cho đệ tử mình, muốn gả Lâm Sương Nhi cho vị tiểu tiên sinh này.
Đương nhiên điều đó còn chưa tính là kỳ quái nhất, điều kỳ quái nhất chính là, tiểu tiên sinh không coi trọng Lâm Sương Nhi, mà ngược lại lại coi trọng Vân Thi…
Chỉ có thể nói, không có gì là hoang đường nhất, chỉ có càng hoang đường hơn.
Điều làm cho người ta không thể lý giải được nhất chính là, cứ như vậy, thế mà có một bộ phận lớn người tin không nghi ngờ.
Đồng thời để chứng minh tính xác thực của mình, họ còn biên soạn từng câu chuyện nhỏ, thêu dệt ra một nhân vật Hứa Khinh Chu.
Nghe kể như thật.
Truyền đi, nghe cứ như chuyện không thể nào lại có thể thật.
Trong chốc lát, toàn bộ khu vực bảy tông, từ chốn núi rừng đến các đạo tràng, đâu đâu cũng thấy các đệ tử gặp mặt, nhỏ to, lớn tiếng bàn tán.
“Cái tiểu tiên sinh này, thật mẹ nó mạnh mẽ a, chúng ta ngưỡng mộ, hai người cùng thu, quá trâu.”
“Còn không phải, nghe nói Lâm Sương Nhi kia bị tiểu tiên sinh chê, Kiếm Lâm Thiên khóc ngất trong nhà vệ sinh.”
“Ta nói có lý, phách lối như vậy không sợ bị người ta giết sao?”
“Ngươi dám sao? Đó là em trai của đệ nhất tên điên Hoàng Châu, ai dám động vào, buồn cười.”
“Lời đồn thôi, tuyệt đối là lời đồn, sao có thể như vậy, người câu cá làm sao có thể có em trai Nguyên Anh cảnh, cái này khác bao nhiêu bối phận, vô lý.”
“Ngươi đừng không tin, ta cách đây không lâu, tận mắt thấy, tiểu tử đó cùng người câu cá ở Hoàng Linh Đảo câu cá đấy, lừa người thì chết cả nhà.”
“Ghê gớm, vậy thì tiểu thư sinh này, sau này sẽ là tên điên thứ hai ở Hoàng Châu…”
“Thực chí danh quy.”
“Vậy thì cái tiểu tiên sinh kia, rốt cuộc tên là gì?”
“Hắn tên là Hứa Khinh Chu, một chiếc thuyền nhỏ…”
Lời đồn nổi lên khắp nơi, chập chờn bất định.
Thị thị phi phi, mơ hồ khó hiểu.
Dừng ở người có trí, hưng ở kẻ ngốc.
Những người có mắt nhìn xa trông rộng thì chẳng thèm quan tâm, biết đây chỉ là tin đồn, nguồn gốc bất quá là đám đệ tử mà thôi.
Cũng tỷ như hai vị lão tổ của Tiên Âm Các, trong lòng rất rõ.
Vân Thi chắc chắn là đi gặp Khê Họa.
Đối với chuyện này, bọn họ nổi trận lôi đình, tìm Vân Thi răn dạy một trận.
Mà Vân Thi thì trợn trắng mắt, chỉ nói một câu.
“Các ngươi có chứng cứ sao?”
Phương châm chính là một mực không thừa nhận.
Còn tuyên bố, nếu còn bịa đặt mù quáng, nói xấu nàng, nàng sẽ rời tông môn.
Một chiêu khiến hai lão tổ phải ngoan ngoãn.
Không còn cách nào, lớn rồi, lông cánh đã cứng rồi.
Đành phải để nàng muốn làm gì thì làm thôi.
Mà mượn thanh thế của sự việc lần này, Hứa Khinh Chu, tiểu tiên sinh, sáu chữ này cũng truyền khắp toàn bộ Hoàng Châu, khiến ai ai cũng biết đến.
Lạc Tiên Kiếm Viện thuận đà mà lên, cũng nho nhỏ nổi danh một phen.
Không ít người đã bắt đầu chú ý lại tới tông môn từng sa sút này.
Đồng thời không ít người dự đoán, trong tương lai không xa, Lạc Tiên Kiếm Viện sẽ quật khởi, một bước lên mây.
Lập tức được dã bảng bình chọn là một trong những tông môn có tiềm lực nhất.
Nói đó là có lý có cứ, đạo lý rõ ràng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận