Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 265: Linh Hà Thánh Nhân

Chương 265: Linh Hà Thánh Nhân
Linh Hà mênh mông, Nguyên Anh không thể vượt qua, đã thấy bến đò, có một chiếc thuyền, ý gì? Không biết. Nhưng mấy người trong lòng đều rõ, thuyền này không tầm thường, mà người trên thuyền kia, cũng không phải người bình thường, đây cũng là điều khiến Tam Oa do dự. Hứa Khinh Chu cũng vậy, trong lòng suy đoán, người này nhất định là cao nhân.
Tìm nơi phát ra âm thanh, tiến về phía trước một đoạn, lúc sắp đến gần, Hứa Khinh Chu đi đầu tiên đột ngột dừng lại. Ba người ngơ ngác, nhìn Hứa Khinh Chu phía trước đã ngừng bước. Thấy hắn cau chặt mày lại. Bèn yếu ớt hỏi một câu. “Sư phụ, sao vậy?”
Hứa Khinh Chu liếc qua tin tức hiện trên bảng hệ thống, nuốt một ngụm nước bọt, cố tỏ ra trấn định nói: “Không có gì, không có gì, đi thôi.” Vô Ưu ba người nhìn nhau, thần sắc khác nhau. “Kỳ lạ.”
Lúc này, Hứa Khinh Chu, vẻ ngoài tuy trấn định, nhưng bên trong đã sớm hoảng hốt. Hai chữ Thánh Nhân trong dòng thông báo của hệ thống quá đỗi chói mắt. Thánh Nhân à, đây chính là Thánh Nhân đấy. Hạo Nhiên mười bốn cảnh, cao nhất chính là Thánh Nhân cảnh 13, người vừa rồi thoáng nhìn từ xa, lại là một Thánh Nhân. Nói ra ai dám tin. Chưa biết đến Hoàng Châu ra sao, mà ở bên bờ sông này đã gặp một Thánh Nhân. Không bình thường, quả thật không bình thường, vừa nãy hắn thậm chí còn nghĩ mình hoa mắt, nhìn lầm nữa chứ. Điều này khác với những gì mình từng biết.
“Đậu xanh rau má, đây mới là một Hoàng Châu, đã gặp Thánh Nhân, vậy về sau thì còn thế nào nữa?” Thế giới quan của hắn, ngay lúc này bị đổi mới, thầm nghĩ Thánh Nhân không có giá trị vậy sao? Đều đi làm người lái đò. Nghĩ tới người này không đơn giản, nhưng lại không ngờ người này lại không đơn giản đến vậy. Thật tình mà nói, trong thoáng chốc hắn muốn bỏ chạy, con người đối với những cường giả vượt quá tầm nhận thức, trời sinh đã có cảm giác e dè, đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu không biết thì thôi, nhưng đã biết, hơn nữa còn dò ra được đối phương là Thánh Nhân, biết đây là cảnh giới mạnh nhất của Hạo Nhiên Đại Lục. Tự nhiên không thể bình tĩnh được chút nào. Hắn cố tình chậm bước, thấp giọng dặn dò Tam Oa. “Ba người các ngươi nhớ kỹ, lát nữa, tuyệt đối không được bất lễ với người kia, biết chưa?”
“Nhất là ngươi, Thành Diễn, ngươi phải cẩn trọng.” Tam Oa ngơ ngác. Cẩn thận như tiên sinh thế này bọn họ mới gặp lần đầu, hơn nữa, bọn họ cũng không hiểu, tại sao tiên sinh đột nhiên nói thế. Nhất là Thành Diễn, hắn cảm thấy mình luôn rất ổn. Tuy nhiên, hắn cũng thấy được Hứa Khinh Chu không có vẻ đùa giỡn. Cũng không hỏi nhiều, đều gật đầu đồng ý. “Biết rồi, tiên sinh.” “Hiểu.” Hứa Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, giãn mày, nói: “Tốt, đi thôi.”
Mà ở phía xa trên chiếc thuyền đơn độc tại [Linh Giang Độ], lão giả đang câu cá giật mình. Tuy khoảng cách còn vài dặm, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi của mấy người, vẫn lọt hết vào tai lão. Không khỏi bực mình: “Tiểu tử này, có chút thú vị, lẽ nào nhận ra lão phu là ai?” “Không không không, sao có thể chứ? Mấy ngàn năm rồi, từ Phàm Châu đến, làm sao còn có người nhận ra lão phu, có lẽ chỉ là trùng hợp....” Từ giọng nói của tiểu tử này, không khó nhận ra, hắn rất cảnh giác với mình, dường như đã nhận ra thực lực của mình rất bất thường. Thế nhưng ai nấy chỉ có ngũ cảnh, nhìn thấu một kẻ 13 cảnh, bản thân đây đã là một chuyện rất phi lý rồi. Trừ phi đối phương nhận ra mình, nhưng làm sao có thể thực sự còn người nhận ra mình?
“Đó chính là tính cảnh giác trời sinh, không sai, tính cách như vậy, ít nhất có thể ở lại vị Thượng Châu này lâu hơn một chút.” “Để ta xem, tư chất của các ngươi thế nào?” Trong mắt hiện lên màu hỗn độn, uy của Thánh Nhân chợt lóe. “Ừm? Nam Thập Châu bên trong, xuất hiện một yêu tộc thuần huyết, tinh nguyên lại hùng hậu như vậy, so với huyết mạch vương thú Bát Hoang chỉ hơn chứ không kém, hiếm lạ hiếm lạ.” “Cái bán yêu này mà cũng ở đây, thú vị, đều lớn như vậy sao? Đáng tiếc, nếu cha mẹ còn mạnh khỏe, có thể tu hành bên bờ Linh Giang, với tư chất này, bây giờ ít nhất cũng đã nhập bát cảnh rồi.” “Tê… Cô bé này, lại là tiên hệ Phong Linh căn? Phàm Châu mà lại có một Tiên Linh căn?”
Vì tò mò, người lái đò liền dùng thuật nhìn trộm, bắt đầu dò xét khí tức của bốn người, và kết quả lại khiến cho một vị Thánh Nhân cũng phải động lòng. Lộ vẻ kinh ngạc. Cái nội tâm vạn cổ không gợn sóng kia, cũng đã bắt đầu lay động. “Hiếm có, quá hiếm có,…chờ chút, không đúng, tiểu tử thư sinh này, làm sao?” “Sao có thể? Không có linh căn, tại sao có thể tu hành——” Nội tâm của vị Thánh Nhân ở bến đò bắt đầu sôi trào, dù là ông, vào khoảnh khắc dò xét được khí tức của Hứa Khinh Chu, cũng không kìm nén được sự chấn kinh. Ông sống hơn vạn năm, dấu chân từng đặt khắp nhân gian. Càng là nhìn thấu sự hưng suy của thế gian, tự hỏi đã từng thấy những chuyện gì chưa? Đã từng nghe qua những điều ly kỳ gì? Thế nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Hứa Khinh Chu lại lật đổ những nhận thức của ông về thế giới này. Một người không hề có linh căn, vậy mà lại tu hành đến Nguyên Anh ngũ cảnh. Điều này đâu chỉ không bình thường, mà là kinh hồn bạt vía. Việc tu hành chính là sự an bài của Thượng Thương, là do trời định. Để ngươi tu, ngươi mới có thể tu, không có linh căn, chịu gian khổ? Ý chí kiên định? Không bao giờ từ bỏ? Vô dụng, không có tác dụng gì. Vì vậy, mới có người nói, kẻ mưu toan nghịch thiên cải mệnh, ắt gặp trời vứt bỏ.
Vào ngay khoảnh khắc này, ông lại được chứng kiến một cảnh tượng ly kỳ như vậy, điều này khiến ông sao không khỏi xúc động cho được? Cây gậy trúc trong tay run lên, vuốt một chòm râu dài, độc thoại một mình: “Quái lạ, quái lạ, là mắt lão phu quá kém sao? Hay là trên người đứa bé này cất giấu cơ duyên khó lường, cho nên ngay cả ta cũng nhìn không thấu?” “Không ngờ, lão phu trông coi nơi này mấy ngàn năm, vậy mà một lần lại gặp được mấy người các ngươi.” “Tứ tử cùng hiện, vận khí Phàm Châu khi nào lại thâm hậu đến thế.” “Thời đại suy tàn của chúng sinh, Linh Giang khô cạn, ngược lại Phàm Châu lại xuất hiện mấy quái vật như vậy, chẳng lẽ là Thiên Đạo đảo nghịch, khổ tận cam lai…” Ông tự hỏi tự trả lời, lải nhải, nếu có ai ở bên, chắc chắn sẽ không hiểu gì, dù sao lời ông nói, lại có mấy người có thể hiểu được. Thời đại suy tàn, Linh Giang khô cạn. Còn bốn người đến từ Phàm Châu, vì sao lại bị gọi là quái vật. Bất quá tất cả đều không quan trọng, không ai có thể nghe thấy ông nói, mà ông lại càng sẽ không can thiệp, hết thảy thuận theo tự nhiên, cuối cùng ông rồi cũng sẽ không để ý đến. Thiên Đạo cũng được, chúng sinh cũng được, cười một tiếng coi như qua, làm sao ông có thể định nghĩa được.
Trong lúc ông tự quyết định, bốn người cũng đã đến Linh Hà độ. Ở Linh Hà độ, bờ sông rất cao, vượt qua tấm bia đá kia, nhìn xuống dưới, cách mặt nước ít nhất cũng ngàn mét, còn chiếc thuyền đơn độc kia nằm ở phía dưới bờ đê. Thấy một lão già khô héo ngồi, một mình câu cá trên Trường Giang. Hứa Khinh Chu đứng bên bờ, vái chào từ xa, cung kính nói: “Vãn bối Hứa Khinh Chu, bái kiến lão tiền bối.”
“Chúng con từ Phàm Châu đến, muốn đi Hoàng Châu, dọc đường nghe nói lời của tiền bối, nên tìm đến.” “Xin hỏi tiền bối, đường phía trước nên đi thế nào?” Tiểu Bạch, Vô Ưu, Thành Diễn, cũng học theo dáng vẻ của Hứa Khinh Chu, hành một lễ không được chuẩn lắm. Thể hiện sự tôn kính.
“Muốn đến Hoàng Châu, cần qua sông này.” Thanh âm mờ ảo, từ dưới đê vọng lên, truyền vào não, phối hợp với con thuyền, con sông kia, chiếc áo tơi kia, hiển nhiên là một bộ dạng cao nhân thế ngoại không thể nghi ngờ. Hứa Khinh Chu hỏi lại: “Mạo muội, có thể làm phiền tiền bối, đưa chúng con qua sông được không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận