Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 423: tinh huyết.

Chương 423: Tinh huyết.
Khói xanh ngọn núi. Dưới núi biển hoa, hoa tươi vẫn như cũ nở rộ, rực rỡ trong ánh nắng. Đám người gặp lại ở bờ linh hà.
Trì Duẫn Thư cười nói: “Tiểu tiên sinh, người mang ngươi trở về.”
“Sư phụ…”
“Tiên sinh…”
“Lão Hứa…”
“Bái kiến tiên sinh!”
Hứa Khinh Chu thấy mọi người đến, khẽ nheo mắt, cảm nhận được khí tức của Tam Oa trên người có biến hóa, thậm chí vui mừng.
Vô Ưu ly thần sơ kỳ.
Thành Diễn ly thần sơ kỳ.
Tiểu Bạch ly thần trung kỳ.
Hết thảy như trong thư viết bình thường. Tán thưởng nói: “Không tệ, đều đã phá cảnh.”
Sau đó lại đưa mắt về phía hai người chật vật, hồ nghi nói: “Hai người các ngươi sao cũng tới? Còn đây là tình huống gì?”
Chu Hư Trương Bình lại dùng chiêu cũ, một hồi khóc lóc kể lể.
Nghe Hứa Khinh Chu nhướn mày, tặc lưỡi không thôi. Nhìn ra được hai người rất thảm, cũng nghe ra được, hai người này sống chật vật quá.
An ủi: “Không có việc gì, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi…”
Hai người rời đi, so với ba người kia sớm hơn mấy năm, lúc đó Chu Hư phá Nguyên Anh, Trương Bình lại là kim đan hậu kỳ.
Mấy năm trôi qua, Chu Hư tiến lên một chút, Nguyên Anh trung kỳ, Trương Bình tiến một bước dài, phá cảnh Nguyên Anh.
“Lúc tiên sinh đến, ta và Trương huynh đang bế quan, sau khi xuất quan nghe nói danh hào của tiên sinh, liền vội vàng tìm tới, chúng ta khổ quá mà tiên sinh.”
“Đúng vậy đó, người Hoàng Châu quá đáng lắm, ta với Chu Hư mới vào Thượng Châu, liền bị người ta cướp sạch, cái gì cũng không cho chúng ta, suýt nữa thì mất mạng nhỏ này.”
Hoàng Châu đối với Chu Hư và Trương Bình mà nói, cũng không thân thiện, có thể còn sống sót, đúng là cố gắng sống sót, trong kẽ hở mà sinh tồn.
Đối với điều này, Hứa Khinh Chu tỏ ra là đã hiểu, cho nên mới nói ra câu còn sống là tốt rồi.
Đến địa giới của thất tông thượng du thì còn đỡ một chút, địa giới hạ du Tam Tiên hướng, môn phái nhỏ, tiểu gia tộc, thế lực rối ren phức tạp. Ngươi cướp ta, ta đoạt ngươi là chuyện bình thường. Chẳng phải bọn họ cũng gặp khó khăn ở ngoài thành Lâm Giang đó sao.
Hai người khóc lóc kể lể không ngừng, tựa như cô nương lấy chồng xa nhà, biết người nhà tới, đầy mình tủi thân, một bụng cay đắng, không ngừng tuôn ra.
Nghe Trì Duẫn Thư dở khóc dở cười, cảm thấy rất thú vị. Nghe Vô Ưu nhíu cái mũi nhỏ, có chút không nói lên lời. Nghe Thành Diễn nhíu mày trầm tư, cảm thấy thật là thê thảm a.
Chỉ có Tiểu Bạch khinh bỉ nói: “Đi đi, còn chưa đủ mất mặt hả, thật là.”
Hứa Khinh Chu trấn an hai người vài câu, bảo hai người, về sau cứ ở lại.
Hai người vừa mới thu hồi vẻ đau khổ, đối với Hứa Khinh Chu, lại cúi đầu bái lạy. Mừng rỡ vô cùng, đem uất ức và đau xót ném lên tận chín tầng mây, dựa vào địa vị hiện tại của Hứa Khinh Chu, hai người hiểu rõ, cuộc sống sau này sẽ ổn. Đi theo tiên sinh, ăn ngon uống sướng. Nhân sinh gặp quý nhân, thật may mắn hai lần.
Lại cùng ba người nói chuyện một hồi, hỏi thăm nhau vài chuyện. Trong lúc đó, Vô Ưu và Tiểu Bạch vẫn không quên trêu chọc Hứa Khinh Chu, mũi dùi chỉ thẳng vào Trì Duẫn Thư. Dù là Trì Duẫn Thư cũng khó tránh khỏi đỏ bừng mặt.
Hứa Khinh Chu lại im lặng đến cực điểm, tin đồn hắn tự nhiên nghe được một ít. Nhưng không nhiều. Bây giờ nghe Vô Ưu Tiểu Bạch nói, cảm giác bất lực sâu sắc bao phủ trong lòng. Hắn thật là buồn bực, người ở thế giới này, sao lại thích ghép CP đến vậy? Thật không hợp lẽ thường, đơn giản không hợp lẽ thường.
Giả vờ giận dữ nói lớn tiếng với hai người: “Còn nói bậy nữa, xem ta thu thập các ngươi như thế nào.”
Vô Ưu nháy mắt, lè lưỡi, nũng nịu giả ngây thơ. Tiểu Bạch khoanh tay trước ngực, lông mày nhướn lên.
“Gấp.”
Không khí rất hòa thuận, cũng rất dễ chịu, Hứa Khinh Chu rất thích cảm giác như vậy, phảng phất như lại trở về lúc trước, ít nhất Tam Oa xuất hiện bên cạnh mình, tâm cảnh của hắn cũng bình hòa hơn một chút. So với thời gian câu cá, còn thoải mái hơn nhiều. Dù sao trải qua nhiều năm như vậy, trong lúc vô hình sớm đã thành quen với cãi nhau.
Nhẹ lắc đầu, thở dài nói: “Hai người các ngươi, vẫn không để người ta bớt lo.”
Thành Diễn chủ động chen vào, thần thái sáng láng nói: “Chính là, học ta một chút, tiên sinh, có phải ta đã ổn trọng hơn nhiều không, ta không tin mấy lời đồn đó.”
Vô Ưu Tiểu Bạch đồng loạt trợn mắt. Hứa Khinh Chu hợp thời cổ vũ: “Ừm, không tệ, Thành Diễn quả thực nhìn chững chạc hơn không ít.”
Thành Diễn nghe vậy, đầu ngẩng cao sọ ngang càng cao hơn mấy phần.
“Đó là.”
Chọc cho một bên Trì Duẫn Thư che miệng cười khẽ, cảm thấy thú vị, càng thêm thích thú.
“Tiểu tiên sinh, nếu không về trước tiểu viện, cho ngươi tiếp đãi mấy vị bằng hữu một bữa tiệc?”
Trong biển hoa có một tiểu viện. Cách bờ sông rất gần, là về sau xây dựng, cố ý xây cho Hứa Khinh Chu. Xem như nhà của hắn tại Huyễn Mộng Sơn này.
Nhưng đề nghị lại bị Hứa Khinh Chu từ chối, bởi vì hắn còn có chuyện lớn, muốn làm ngay hôm nay.
“Không vội, giải quyết chuyện lớn trước, chuyện khác tính sau.”
Trì Duẫn Thư vẻ mặt hiếu kỳ.
“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?”
Hứa Khinh Chu cười cười, không trả lời mà đưa mắt nhìn về phía Thành Diễn, hỏi: “Thành Diễn, mang đồ theo chưa?”
Thành Diễn nghe vậy, vội vàng lấy ra một chiếc bình ngọc nhỏ từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Hứa Khinh Chu.
“Đều ở bên trong, theo lời tiên sinh, ta ngưng tụ được hai giọt.”
Dừng lại nói, lại bổ sung: “Không đủ, ta vẫn còn có thể làm.”
Hứa Khinh Chu đưa tay tiếp nhận, nhắm mắt lại.
“Đủ, đủ rồi.”
“Ta chờ đến sốt cả ruột rồi, cuối cùng cũng chờ được.”
Hứa Khinh Chu một mặt tươi cười tự nói, thấy mấy người bên cạnh không hiểu ra sao, không rõ chuyện gì, ngay cả Vô Ưu và Tiểu Bạch, cũng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Nhị ca, đây là cái gì vậy?”
“Máu.”
“Để làm gì?”
Thành Diễn nhún vai.
“Ta làm sao biết?”
Tiểu Bạch đứng cạnh Hứa Khinh Chu, nhón chân lên, đưa đầu nhìn chiếc bình ngọc nhỏ, hỏi: “Lão Hứa, ngươi cầm tinh huyết của lão nhị để làm gì vậy?”
Hứa Khinh Chu không hề giấu giếm, chậm rãi đảo mắt qua mọi người, thản nhiên nói: “Câu cá.”
Mọi người không hiểu. Trì Duẫn Thư thử dò hỏi: “Ừ? Câu cá? Câu linh ngư sao?”
“Đúng vậy.”
Mọi người càng thêm hoảng hốt. Tiểu Bạch khinh thường, cười nhạo: “À, máu của lão nhị mà câu được cá, hắn còn chưa tắm nữa, cá không ăn đâu.”
Thành Diễn nghe vậy, phản bác: “Tỷ, ta có tắm.”
Hứa Khinh Chu cười nhạt một tiếng.
“Có câu được không, hãy rửa mắt mà xem.”
Nói xong lại ngồi xuống, thu cần câu, bắt đầu chuẩn bị.
Chỉ thấy hắn lấy ra một giọt tinh huyết từ trong bình ngọc, dùng sợi tóc của Tiểu Bạch ngưng luyện ra dây câu, bao bọc giọt tinh huyết vào, sau đó lại thử độ dài của dây câu…
Tinh huyết đỏ như máu, so với mắt của Thành Diễn còn đỏ hơn, tỏa ra một vòng đỏ sẫm. Khi máu tươi xuất hiện, một mùi hương khác thanh mát từ trong tinh máu tràn ra, theo bản năng hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây.
Tiểu Bạch cũng vậy, Vô Ưu cũng vậy, nhìn chằm chằm vào giọt tinh huyết đó, quả thật không rời mắt, tràn đầy vẻ mới lạ và khó hiểu. Về phần Chu Hư và Trương Bình, hai người cũng như vậy, chỉ là so với Tiểu Bạch Vô Ưu còn sâu hơn, khi họ bắt đầu nhìn thấy máu này, không hiểu sao đột nhiên lại bị hấp dẫn.
Dục vọng trong đáy lòng bị vô cớ mở ra, trong mắt hiện lên vẻ tham lam và si mê. Phảng phất như trong đáy lòng có một giọng nói đang thôi thúc họ.
Ăn nó đi, ăn nó đi.
Và không chỉ hai người có cùng cảm giác này, một bên Trì Duẫn Thư, còn cả Bạch Mộ Hàn ở nơi xa cũng bị hấp dẫn. Và theo khí tức khuếch tán, các đệ tử từ xa đến xem náo nhiệt, khi ngửi được mùi hương trong gió. Cũng không khỏi tự chủ bị hấp dẫn, theo bản năng muốn lại gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận