Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 751: ác mộng.

Chương 751: ác mộng.
[Đó là một cái ác mộng.]
“Ác mộng?”
[Đúng vậy, nếu ta nhớ không nhầm, nó giống như không thuộc về Hạo Nhiên Đại Lục thì phải.]
Thiếu niên thư sinh lông mày dần dần nhíu lại.
“Ân~ có ý gì?”
[Đừng nóng vội, chờ ta điều tra thêm cơ sở dữ liệu——]
Thiếu niên thư sinh không nói gì, hiếm khi hệ thống lần đầu tiên, không cùng chính mình cò kè mặc cả, liền nguyện ý chủ động thông báo.
Mình nên kiên nhẫn một chút mới phải.
Mà lại.
Đối mặt với những điều không biết, giữ vững tỉnh táo, bình tĩnh ứng phó, đây mới là tâm thái mà một cường giả nên có.
[Tìm được rồi, đúng vậy, gọi là ác mộng.]
[Thời kỳ Thượng Cổ, sinh ra tại vùng đất chết một con ma, cuối cùng thành Ma Thần, về sau khi Thượng Cổ kỷ nguyên kết thúc, thiên địa náo động, trong một trận thanh toán không may vẫn lạc, chỉ còn một vòng hối hận lưu lại giữa thiên địa.]
[Sau bị giới linh chọn trúng, ném đến tội châu, trở thành giới hồn.....]
Hệ thống hơi kinh ngạc.
[Ân ~ lạ thật, một tội châu nhỏ bé, thế mà lại đơn độc lưu lại một vị giới hồn, kỳ lạ, xem ra trong cái tội châu này, còn có một bí mật lớn ——]
Hệ thống tự mình lẩm bẩm.
Hứa Khinh Chu lại nghe đến rùng mình.
“Không phải chứ, giới hồn? Ngươi nói nó là sự hối hận của Ma Thần, vậy vì sao trên bảng lại hiển thị ở tiên cảnh kỳ?”
[Xin nhờ, đây chẳng qua chỉ là một sợi thần niệm của người ta thôi.]
“Tê....”
[Xong, Tiểu Hứa, ngươi đoán chừng phải tàn đời ở đây rồi, tên gia hỏa này có chút mạnh đó nha.]
Hứa Khinh Chu thân hình cứng lại, uể oải nói, “Không phải, vừa nãy ngươi đâu có nói thế, là ngươi bảo, Hạo Nhiên không có giới hồn, là ngươi bảo, bọn chúng bất quá là những thứ hỏi chuyện nhân gian, ta cái gì cũng không làm, nó có ý gì chứ?”
Hứa Khinh Chu rất là cạn lời.
Chuyện này rõ ràng không giống những gì đã nói mà, mình rõ ràng có thể không làm gì hết, nhưng đối phương lại nhắm vào mình mà nổi sát ý.
[Đúng vậy mà, ta có nói sai đâu.] Hệ thống thản nhiên nói.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao nó lại muốn chơi ta? Giải thích thế nào?”
[Nơi này là tội châu, người cũng tốt, yêu cũng được, đều không thể tu hành, ngươi thấy ai có thể giống như ngươi bay tới bay lui không, nhất định là bị để mắt đến thôi.]
“Cũng chỉ vì ta biết bay, nên nó liền nảy sinh sát tâm với ta, cái chuyện gì vậy trời?” Hứa Khinh Chu cảm thấy vô cùng cạn lời.
Hệ thống lại có chút hả hê nói:
[Chẳng lẽ cái này còn chưa đủ sao? Một kẻ không tuân theo luật lệ nơi đây, đối với nó mà nói, chính là sự không biết, mà nỗi sợ bắt nguồn từ sự không biết, nếu là ngươi, ngươi nghĩ mình sẽ làm gì?]
Hứa Khinh Chu không nói.
[Ta nghĩ không chỉ là vì ngươi biết bay mà nó muốn giết ngươi, mà còn có thể là vì, nó không cách nào nhập mộng của ngươi, không cách nào khống chế ngươi, cho nên, mới muốn giết ngươi.]
[Ác mộng, là một con ma, ma sinh ra vốn đã hỉ nộ vô thường, khát máu giết chóc, ngược lại cũng không có gì kỳ quái——]
[Bất quá, ngược lại ta thấy rất hiếu kỳ, vì sao một cái tội châu nhỏ bé lại có một giới hồn trấn giữ, hay là một sự hối hận của Ma Thần Thượng Cổ, chuyện này thật không hợp lý.]
[Ân~ có lẽ nó không phải giới hồn, mà chỉ là bị giới linh giáng chức xuống phàm trần, bị nhốt ở nơi này cũng không chừng.]
[Tiểu Hứa, ngươi nghĩ thế nào?]
Thiếu niên thư sinh trong lòng chửi thầm, ta nghĩ con mẹ ngươi nghĩ, mạng nhỏ này của ta sắp không giữ được rồi còn nghĩ cái gì nữa?
Trên mặt vẫn khách khí nói:
“Nghĩa phụ, cái này không quan trọng, ta chỉ muốn biết, công đức tích góp có thể giết chết nó không?”
[Ngươi nghĩ thế nào? Đây chính là sự hối hận của Ma Thần, cho dù không còn là thần trí cao, nhưng một sợi hối hận của người ta, cũng không phải là thứ ngươi có thể đối chọi, mà lại ngươi đừng quên, dùng Giải Ưu Sách ở nơi này, sẽ bị hao tổn gấp đôi đó nha.]
“Vậy theo ý của ngươi, là ta chết chắc rồi?” Hứa Khinh Chu im lặng nói.
[Xem chừng tám chín phần mười.]
Hứa Khinh Chu có chút lạnh lòng, cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo, cái gì cũng chưa làm, đã bị người nhắm tới rồi.
Vận khí gì vậy trời, chuyện như vậy cũng để mình gặp được, mình chỉ là một người xuyên không bình thường, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi.
Chuyện gì cũng không có làm, đánh bậy đánh bạ, gặp phải cái thứ đồ chơi này, biết đi đâu mà kêu oan chứ, bất quá, Hứa Khinh Chu cũng không rối loạn.
Từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh.
Hệ thống hắn hiểu rõ, nó không có khả năng mặc kệ mình, hơn nữa, nhìn cái cách nó từ tốn nói chuyện, còn có tâm trạng trêu chọc mình, chắc chắn là có cách đối phó.
Mình không cần thiết phải quá hoảng sợ.
Nói lấy lòng: “Nghĩa phụ, ta với ngươi dù sao cũng là người một nhà mà, ngươi sẽ không mặc kệ ta đúng không?”
[Ai, đừng lôi kéo làm quen, cái gì người một nhà, ta chỉ là một người làm công bình thường đi làm thôi, chuyện của ngươi, đúng là thuộc phạm vi làm việc của ta.]
Hứa Khinh Chu xùy một tiếng nói, “Hai ta ai đi làm cho ai, tự ngươi trong lòng biết rõ, mỗi ngày ta giải ưu, chẳng phải là làm việc cho ngươi hay sao, ngươi phát tiền lương, cho nên ngươi là lão bản, hiểu chưa!”
[Xí~]
“Tóm lại tự ngươi xem mà giải quyết đi, ta chết rồi, ta xem ai thay ngươi giải ưu cho người khác, còn nữa, ngươi chắc chắn rằng ngươi vẫn có thể tìm được một người ký chủ ưu tú như ta chứ?”
[Ngươi ưu tú? Ngươi ưu tú là nhờ ta đấy, làm rõ ràng chưa?]
Hứa Khinh Chu không khách khí đáp lại, “Sờ lên lương tâm mà nói, những việc ngươi để cho ta làm toàn là cái gì vậy? Giải ưu, lại còn chỉ có thể cho nữ nhân giải, mà còn nhất định phải chạm vào tay người ta mới giải được, người ngoài không biết còn tưởng ta là lưu manh, sắc lang đấy chứ?”
“Nói hay một chút thì gọi là làm việc thiện cứu người, nói khó nghe một chút thì chính là xen vào chuyện người khác, rước họa vào thân, nhìn thì ai cũng gọi ta là tiên sinh, ai biết sau lưng ta gánh bao nhiêu nhân quả cho bọn họ ——”
“Còn nữa, nếu không phải tại ngươi, thì cái thứ kia đã có thể nào nhập mộng giết ta rồi——”
Thiếu niên thư sinh, dưới ánh trăng bay đi, một người một hệ thống lại mở ra cái hình thức cãi nhau thường ngày, không hề để tâm một chút nào, nguy hiểm đang dần ập đến.
Sau một hồi ngắn ngủi lôi kéo, hệ thống cuối cùng cũng chọn thỏa hiệp.
[Ngươi đúng là tổ tông của ta mà.]
[Thôi thôi, coi như là ngươi là người sống được một ngàn năm duy nhất trong số các ký chủ mà ta từng dẫn dắt, ta phá lệ một lần, mau nghe kỹ để cứu lấy mạng của ngươi——]
Nghe thấy hệ thống thỏa hiệp, Hứa Khinh Chu lại không có chút nào mừng thầm, ngược lại có chút ngơ ngác, vội vàng đánh gãy đối phương, hỏi dồn dập:
“Chờ chút, ngươi vừa nói gì cơ?”
[Ta nói ta cứu ngươi là được.]
Hứa Khinh Chu lông mày giật giật, “không phải câu đó, cái gì mà ta là người sống được một ngàn năm duy nhất?”
Hệ thống ngượng ngùng cười cười.
[Ha ha, ai dà người tốt thường đoản mệnh mà, nên là ngươi hiểu rồi.]
Vừa nãy Hứa Khinh Chu tuy tiện miệng than phiền một hồi, đều là những lời oán trách thôi.
Nhưng mà đối với hệ thống mà nói, đây lại là những lời thật lòng đó nha.
Giải Ưu hành thiện tích đức, không ai ngoài xen vào chuyện người khác, rất dễ dàng khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, hơn nữa còn dễ bị người ta nhớ thương.
Thông thường đều sẽ không sống lâu.
Thế nên mới có câu, người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm mà.
Hứa Khinh Chu hít sâu một hơi, cổ họng nhấp nhô.
“Ngươi nói thật, trước đây ta đã chết bao nhiêu lần rồi?”
[Cái này...không nhớ rõ.]
“Không phải chứ, lão già, ngươi đúng là để ký chủ chết thật à, ngươi còn là người sao hả?”
[Ta vốn dĩ đâu phải là người.]
[Hơn nữa, hệ thống cũng có quy tắc riêng của hệ thống, sao có thể trách ta được.]
Hứa Khinh Chu không phản bác được, trong lòng rất phiền muộn, thuận miệng nhắc tới thôi, cũng chỉ là đùa chút, không ngờ, lại thật sự có chuyện như vậy.
Đúng là thứ gì vậy chứ?
Hệ thống không muốn nói nhảm với thư sinh, vội nói sang chuyện khác:
[Thôi được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa.]
“Dựa vào, tâm ngươi thật là to nha.”
[Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi còn muốn sống tiếp không?]
“Nói nhảm!”
[Có muốn nghe cách giải quyết không?]
"Muốn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận