Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 731: suy đoán.

Chương 731: Suy đoán.
Âm thanh hệ thống ngừng bặt, cứ như là cái máy lười biếng vậy, một hồi lâu thật lâu đều không có lên tiếng, Hứa Khinh Chu đang tắm mình trong gió hồ nghi, gọi lên “Người đâu?”
[Người nào?]
“Sao không nói gì?”
[Ta cũng không phải người.]
Khóe miệng thư sinh giật giật vài cái, khá lắm, cái này còn giở cả tính khí lên, thật là phục.
“Đi, ta sai rồi.”
[Cái nào sai?]
“Thái độ của ta không tốt, được chưa.”
[Tính ngươi tiểu tử thức thời, lần sau không được chiếu theo lệ này nữa.]
Thư sinh bực bội đáp ứng, bất quá trong lòng lại im lặng đến cực điểm, hắn cũng không biết từ lúc nào, hệ thống này suy nghĩ bên trong lại càng ngày càng biết giải quyết công việc.
Tâm lý hoạt động quá phong phú.
Đặc biệt.
Theo đẳng cấp cơ sở hệ thống tăng lên, ý nghĩ của gia hỏa này cũng theo đó nhiều lên.
Ngay từ đầu.
Cũng chỉ ngây ngốc thông báo, sau đó thì học được lười biếng, việc giải quyết ưu tư thì giao toàn bộ cho chính mình, về sau nó còn học được cò kè mặc cả với mình.
Hiện tại.
Nó đã biết giở trò tính tình trẻ con.
Hứa Khinh Chu nghiêm trọng hoài nghi, gia hỏa này là tiến hóa, hay là thức tỉnh rồi.
Cảm giác.
Trong đầu của mình, không phải có một cái hệ thống, mà là có một lão già, tựa như trong sách viết ấy.
Có một ông lão, hơn nữa còn là cái ông lão bướng bỉnh.
Theo Hứa Khinh Chu thỏa hiệp, hệ thống mới nói đến chuyện chính, giọng nó ung dung vang lên trong đầu.
[...theo lý, luân hồi tội châu, trên thân tự nhiên sẽ không xuất hiện mười đạo gông xiềng kia, cũng sẽ không giống như ngươi, hao tổn khí huyết.]
[Bất quá, cô nương nhà ngươi à, đi không phải luân hồi đạo chính thống, cho nên mới bị quy tắc của vùng thiên địa này bắt lại, sau đó liền giống như ngươi thôi.]
[Hơn nữa, tình huống của nàng với ngươi còn khác nhau, nàng chỉ là một sợi thần hồn rơi xuống, vừa ra đời liền bị rút hết khí huyết, khóa lại thập đại khiếu huyệt.]
[Cũng chính là do nàng đi trên con đường kia, được một chút linh khí, nếu không, đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi...]
[Bất quá, cũng giống như ta nói với ngươi, không phải chuyện xấu, nếu không đi con đường kia, nàng hiện tại cũng không thể mạnh như vậy được, đúng không.]
[Ngày kia tam trọng cảnh, không nói vô địch, ở Vân Xuyên Đế Quốc này, cơ bản có thể xông pha rồi, đương nhiên, so với yêu thú có huyết mạch trời sinh hùng hậu, thì hơi kém chút, nhưng cũng không nhiều...]
Nghe hệ thống kể xong, trong mắt Hứa Khinh Chu sáng tối giao thoa, không những không có được đáp án mình muốn, ngược lại trong đầu lại xuất hiện hoang mang mới.
Cái gì gọi là không phải luân hồi đạo chính thống?
“Chờ chút, ý gì, ý ngươi là, Giang Độ luân hồi không giống người khác?”
[Đúng vậy.]
“Tình huống như thế nào, ngươi nói cái con đường luân hồi không chính thống kia, là như thế nào?”
[Khụ khụ, thiên cơ bất khả lộ!]
Hứa Khinh Chu ngẩn người, lúc này than vãn nói: “Không phải chứ, ta coi ngươi như người nhà, ngươi làm vậy với ta, ngươi nói vậy chẳng khác nào không nói à?”
Hệ thống lại không vấn đề chút nào, ngữ khí vẫn cứ bình thản, lại không hề có chút tình cảm.
[Vừa rồi lúc ngươi hỏi, ta đã nhắc nhở ngươi rồi, cái gì nên nói thì ta sẽ cho ngươi biết, cái gì không thể nói thì ngươi đừng hỏi, nói ra thì ngươi có thể biết bao nhiêu, đoán được bao nhiêu là việc của ngươi, có liên quan gì tới ta.]
Hứa Khinh Chu nghẹn lời, đúng là bị nó chặn họng không cãi lại được, thế mà nói cũng như không nói, quả nhiên khiến người ta khó chịu hết sức, trong lòng ngứa ngáy như có mèo cào.
“Ngươi thật là giỏi nha.”
[Bất quá, ngược lại ta có thể nói cho ngươi, trước khi nàng chuyển thế, đã đi qua một chỗ, ở chỗ đó, nàng trải qua không tốt.]
Lông mày Hứa Khinh Chu nhíu lại, hỏi: “Địa... phương nào?”
[Ngươi cảm thấy thế nào?]
“Không được tốt lắm?”
[Phi thường tệ!]
Trong lòng Hứa Khinh Chu đột nhiên nhói lên một trận, nhưng rồi chỉ thoáng qua mà thôi, không còn đáp lại nữa.
[Còn có gì muốn hỏi không?]
Hứa Khinh Chu lắc đầu, trầm giọng nói: “Tạm thời không có ——”
[A... người trẻ tuổi.]
Hệ thống trêu chọc một câu, liền biến mất khỏi suy nghĩ của Hứa Khinh Chu.
Thế giới.
Lại quay về yên tĩnh, Hứa Khinh Chu tĩnh tọa dưới bầu trời đêm, uống thật lâu rượu.
Đi một nơi.
Trải qua vô cùng tồi tệ.
Sau đó đi một con đường luân hồi không bình thường, đến tội châu.
Hứa Khinh Chu trong đầu suy xét một lượt, nhìn về phương xa, lẩm bẩm nói: “Cho nên, ngươi đến tội châu, cũng không phải trùng hợp, đúng không?”
Hứa Khinh Chu không ngốc.
Vạn sự vạn vật đều có nhân quả, đều là tuần hoàn.
Lời hệ thống nói.
Quá rõ ràng.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm rất có thể vì muốn đến tội châu, mới đi cái nơi đó, mới trải qua tồi tệ như vậy.
Dù sao.
Vũ trụ lớn như vậy, nếu như nàng không ở Hạo Nhiên, mình biết đi đâu mà tìm, lại phải tìm đến bao giờ?
Một ngàn năm.
Khiến hắn vô thức nhớ lại lúc còn ở Địa Tinh, đã từng nghe một câu chuyện liên quan đến Minh Giới của Hoa Hạ.
Trong câu chuyện kể rằng.
Sau khi người chết sẽ đi Hoàng Tuyền.
Nơi đó có con sông, tên là Vong Xuyên.
Trên sông Vong Xuyên có cây cầu, tên là Nại Hà Kiều.
Nếu muốn luân hồi, thì phải từ đầu cầu Nại Hà Kiều đi qua sông Vong Xuyên, uống một chén canh Mạnh Bà.
Đi qua Tam Sinh Thạch, ở vọng hương đài lần cuối nhìn lại nhân gian.
Quên hết chuyện cũ, quên đi tất cả, rồi nhập Lục Đạo Luân Hồi, đầu thai chuyển thế.
Bất quá.
Nếu trong lòng có chấp niệm, không muốn quên, cũng có thể chọn nhảy xuống cầu Nại Hà, ở lại trên dòng Vong Xuyên Hà.
Chờ đợi ngàn năm.
Nhìn người mình thương đi qua cầu Nại Hà mười lần, thì có thể mang theo ký ức chuyển thế, nối lại duyên xưa.
Đây là câu chuyện liên quan đến Minh Giới.
Nhưng cũng là một câu chuyện tình yêu bi thương.
Vô thức khiến Hứa Khinh Chu liên tưởng đến lời hệ thống nói, và cả một ngàn năm mất đi.
Đúng vậy.
Tính toán kỹ càng thì không nhiều không ít, vừa vặn một ngàn năm, tại sao lại đúng một ngàn năm?
Chẳng lẽ.
Câu chuyện kia là thật.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm một ngàn năm đó thực sự ở trong con sông kia?
Có lẽ.
Hắn chưa chết, không có đi qua cầu kia.
Hơn nữa, Giang Độ cũng không nhớ rõ mình.
Nhưng mà.
Hứa Khinh Chu có một cảm giác rất mạnh, hắn cảm thấy, cho dù câu chuyện không giống như mình nghĩ, hẳn là cũng không lệch đi mấy đâu.
Vong Xuyên Hà, nghe nói là con sông máu, bên trong toàn sâu độc rắn rết, ở trong đó, thần hồn sống không bằng chết, lúc nào cũng đau đớn đến không muốn sống.
Thư sinh đang nghĩ ngợi, nơi luân hồi mà hệ thống nói, có lẽ cũng có một tồn tại giống Vong Xuyên Hà trong câu chuyện.
Mà Thương Nguyệt Tâm Ngâm có phải vì đến tội châu mà ở trong luân hồi đó chịu đựng khổ ải ngàn năm hay không?
Đó là một ngàn năm à.
Một người.
Chỉ là chờ đợi thôi, Hứa Khinh Chu cũng không dám tưởng tượng, sẽ cô đơn đến mức nào, nếu còn phải chịu khổ, thì lại là một sự tuyệt vọng đến mức nào nữa.
Thư sinh không dám nghĩ tiếp nữa.
Cho dù chỉ là suy đoán.
Thế nhưng hắn lại cảm thấy lòng mình đau như cắt, giống như bị ngạt thở.
Hết thảy, hết thảy.
Khiến cho hắn cảm thấy dự cảm này rất mãnh liệt, hắn lại một lần nữa e ngại......
Lắc lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ không thực tế.
“Có lẽ, là ta nghĩ nhiều rồi......”
Rượu vô vị.
Gió im ắng.
Trăng sao ảm đạm, thế giới dần dần chìm vào sương mù.
Thư sinh điều chỉnh hô hấp, giãn lông mày ra, để cho mình không nghĩ nữa, dần dần chậm lại.
Theo thời gian trôi.
Thư sinh ngồi khô một đêm trên đầu tường, khi nghe tiếng càng dưới thành vang lên, mới đứng dậy, có chút cô đơn xuống thành.
Về đến doanh trại.
Lúc này.
Các binh sĩ trong bếp sớm đã rời giường, mỗi người một việc bận rộn.
Nghe tiếng ồn ào bên tai, nhìn những người trước mắt đang bận rộn trong khói lửa, Hứa Khinh Chu hít sâu một hơi, khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
“Nhiệt tình làm việc đi!”
Cứ sống tiếp như vậy, thuận theo tự nhiên, làm tốt chính mình là được.
Ít nhất.
Giờ phút này, hắn thực sự nghĩ như vậy.
“Hứa Ca tới rồi.”
“Ừm, tới rồi...”
“Hứa Ca buổi sáng tốt lành.”
“Tốt!”
Đỗ Lão Đại cười ha hả nói: “Ha ha, lão đệ à, ngươi đi đâu vậy, đang tìm ngươi đây, mau lại giúp một tay ——”
“Đến đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận