Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 118: Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng thân cùng tên.

Chương 118: Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng thân cùng tên.
Thu Sơn trong mắt tiếp tục hoảng hốt, bên tai mưa nhỏ từng tiếng, bên người nổi lên gió xuân. Hắn bản năng giơ tay lên, nhưng lại dừng giữa không trung, hầu kết nhúc nhích mấy cái, chậm chạp chưa lên tiếng. Hứa Khinh Chu lại nói “Gặp mưa thì ai cũng giống ai, phần lớn đều không muốn người khác thấy mình dầm mưa đâu.” Thu Sơn nhìn chăm chú: “Tiên sinh.....” Hứa Khinh Chu lại nói “Hôm nay ta che mưa cho ngươi, hiện tại ta đưa dù cho ngươi, về sau ngươi liền thay bách tính Vân Thành che mưa đi, ngươi có nguyện không?” Thu Sơn tại thời khắc này tựa hồ đã hiểu, thần sắc của hắn không còn hoảng hốt, mà là từ từ trở nên ngưng trọng, hắn nâng tay lên không còn lơ lửng. Mà là đưa tay, dứt khoát nhận lấy chiếc dù kia, cũng đứng lên. Dù rất nhẹ, một tay có thể cầm, dù rất nặng, gánh nặng đường xa. Hắn biết rõ, mình nắm chặt là dù, nhưng cũng là kỳ vọng của Hứa Khinh Chu. Dù này không còn là dù, mà là trời của Vân Thành. Dưới dù che không phải mình, mà là toàn bộ bách tính Vân Thành. Dù cản không còn là mưa, mà là thị phi, ân oán trên thiên hạ này. Là lời hứa, là trách nhiệm, cũng là gánh nặng. Tâm tình của hắn phức tạp, trong lồng ngực có một luồng khí không hiểu đang quẫy loạn, khiến hắn thật lâu không thể bình tĩnh. Hắn muốn nói gì, nhưng lại không biết nên nói gì, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ thốt ra hai chữ tiên sinh. “Tiên sinh——” Hứa Khinh Chu nào có không nhìn thấu tâm tư của hắn, hắn không thích tình cảm ủy mị, quá buồn nôn, đặc biệt là vào thời tiết xuân thịnh này, hắn cũng không muốn nổi da gà, làm mất đi vẻ đẹp của núi non này.
“Được rồi, đi theo giúp ta một chút đi.” Thu Sơn gật đầu mạnh, “Được.” Hai người chậm rãi bước trên tường thành, thư sinh áo trắng dạo bước phía trước, đại hán áo đen che dù ở phía sau, mưa xuân ở trên, núi xanh ở bên, tựa như một bức tranh sơn thủy. Nhìn kỹ, đúng là người trong tranh.
“Có mấy lời ta nói, ngươi nhớ, đối với ngươi có lẽ có ích.” “Tiên sinh mời nói.” Thu Sơn đáp.
Hứa Khinh Chu nói: “Làm sao để đứng đầu một thành, làm sao để trở thành một người đứng đầu một thành tốt, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một câu, suy bụng ta ra bụng người, điều mình muốn thì cũng muốn cho người khác, điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác.” “Mọi việc hãy đứng từ góc độ của người khác để đối đãi, suy nghĩ mong muốn, coi trọng thanh danh của bản thân, sống có mặt mũi, ngươi nói chuyện thì người khác mới nghe.” “Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.” “Tu thân, tề gia là như vậy.” “Còn cái gọi là bình thiên hạ, thì cai trị dân thì, người trên yêu thương người già, thì người dân mới biết hiếu thảo; người trên tôn trọng người lớn tuổi thì người dân mới biết kính trọng người lớn tuổi; người trên đối xử tốt với trẻ mồ côi thì người dân không ai bất nhân. Cho nên, người quân tử có những đạo làm người của mình. Lỗi ở cấp trên thì không thể bắt lỗi cấp dưới, lỗi ở cấp dưới thì không thể bắt lỗi cấp trên.” “Ngoài ra, dựa theo chuẩn mực, thì dân sinh mới có thể hưng thịnh, trật tự không loạn.” “Tóm lại, Thu huynh nhớ kỹ, đồng ruộng là gốc rễ của dân, không được động vào, giáo dục là gốc rễ của sự hưng thịnh, phải coi trọng.” Hứa Khinh Chu ân cần giảng giải, Thu Sơn thì an tĩnh nghe, cẩn thận ghi nhớ.
Thu Sơn: “Lời tiên sinh dạy, ta nhớ kỹ.” Hứa Khinh Chu nhìn dòng nước biếc núi xanh, nói “Nói nhiều như vậy thôi, cũng không còn sớm, nên đi rồi.” Thu Sơn: “Ta đi cùng tiên sinh.” Hứa Khinh Chu cười cười, không nói gì.
Đếm ngày tháng, đến tháng tư, đầu hạ, núi non xanh biếc càng thêm đậm. Hoàng thành quả nhiên có người tới, mang theo một đạo thánh chỉ. Viết: [Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Vân Vương Hàn Vân ở Vân Thành, hoang dâm vô đạo, tàn sát bách tính, trời giận người oán, chết không đáng tiếc.] [Hắc Phong Sơn Thu Sơn một đám, công khai tạo phản, phạm thượng làm loạn, tội này đáng chém, nhưng, trẫm nghĩ việc này có nguyên do, vì vậy xem xét lại, lại biết Thu Sơn một lòng vì dân, không tiếc gạch ngói cùng tan, đáng khen.] [Cho nên đặc xá tội của các ngươi, cũng truy phong Thu Sơn là chủ Vân Thành, tước hiệu là Núi.] [Mong các ngươi tận tâm tận lực, vì nước vì dân, báo đáp hoàng ân, an cư lạc nghiệp, chớ làm trẫm thất vọng.] [Khâm Thử!] Một đạo thánh chỉ, Thu Sơn chính thức trở thành chủ nhân Vân Thành, tước vị là: Núi Vương. Vân Thành cả thành chúc mừng, muôn dân hô to Hoàng ân cuồn cuộn. Kết quả như vậy, vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Không chỉ gây sóng gió lớn ở Vân Thành nhỏ bé, mà toàn bộ Thương Nguyệt cũng vì thế mà chấn động. Thu Sơn tạo phản không bị vấn tội, còn được phong vương. Điều này khiến muôn dân Thương Nguyệt biết được một điều, chính là nếu như Vương Hôn Dung vô đạo, coi dân như cỏ rác thì dân chúng đều có thể thay thế. Điều này không thể nghi ngờ đã đảo lộn nhận thức của dân chúng Thương Nguyệt. Đối với hoàng giả càng thêm kính sợ. Mà các thành chủ lại lòng người hoang mang rối loạn, ngồi đứng không yên, sợ mình là Hàn Vân tiếp theo. Bọn hoang dâm vô độ phải thu liễm, nhao nhao tỉnh ngộ. Hoàng đô nhân đó thiết lập các giám sát tư trong mỗi thành thị để thay trời tử giám sát vương quyền.
Một cuộc nổi loạn nhỏ ở Thương Vân lại ảnh hưởng không chỉ có như vậy, ở nơi mà không ai nhìn thấy, dòng chảy ngầm bắt đầu phun trào, một trận phong ba chính trị của Thương Nguyệt đang âm thầm diễn ra.
Ngày thứ hai sau khi Thu Sơn được phong vương. Trời vừa tờ mờ sáng, Hứa Khinh Chu liền dẫn Tam Oa rời thành. Lúc đến bốn người ba ngựa, chạy, bốn người bốn ngựa, tính đi tính lại thì mất con ngựa mà vẫn toàn thân dính đầy bụi đường. Đến lúc ra khỏi cửa thành thì trời đã sáng tỏ, hôm nay trời quang mây tạnh, trên đường lớn, rất ít người qua lại.
Tiểu Vô Ưu hỏi: “Sư phụ, chúng ta cứ đi như vậy à?” Hứa Khinh Chu nói “Ừ.” Tiểu Vô Ưu nói “Lại là đi không từ biệt.” Tiểu Bạch không vấn đề gì mà nói: “Không sao cả, dù sao cũng không phải lần đầu, đương nhiên cũng sẽ không phải lần cuối.” Tiểu Vô Ưu nhíu mày, “Cũng đúng.” Hứa Khinh Chu cười cười không nói gì, xem kịch vốn dĩ là im lặng từ đầu đến cuối. Vân Thành, đến hai lần, rời đi, đây là lần thứ hai. Vẫn là những người ấy, chỉ là lúc trước là ngày trời băng tuyết, lúc này thì sơn hoa xanh đỏ. Tâm tình đương nhiên cũng khác, khi đó thì nặng nề, lúc này lại nhẹ nhàng.
“Bất quá Hứa Khinh Chu, chúng ta làm nhiều như vậy, cứ đi như thế, luôn cảm thấy có chút thiệt thòi.” Tiểu Bạch nói.
Tiểu Vô Ưu nhấp nháy mắt.
“Đối với ta mà nói, là có chút thiệt thòi, không ai tiễn sư phụ cả.” Hứa Khinh Chu bất đắc dĩ liếc hai tên nhóc kia một chút, “Các ngươi không cảm thấy như vậy rất ngầu sao?” Tam Oa mờ mịt, nhìn Hứa Khinh Chu. “Ngầu?” Hứa Khinh Chu tay áo tung bay, một tay chống hông, nhìn thẳng phía trước. “Xong việc phủi áo ra đi, thâm tàng công danh, có bao nhiêu sảng khoái, chẳng phải rất ngầu sao?” Nhìn xem Hứa Khinh Chu thoải mái như vậy, Giang Thanh Diễn luôn không nói chuyện lại nghiêm túc nói một câu.
“Ngầu!” Vô Ưu ngây ngốc cười một tiếng. “Xem ra xác thực là ngầu thật, rõ ràng là ca ca cũng phải nói kìa.” Tiểu Bạch thì khoanh hai tay, liếc mắt một cái đầy vẻ ngạo kiều.
“Haiz...Đồ đàn ông!” Hứa Khinh Chu đi, lại là đi không từ giã, nhưng cũng không có gì đáng phải cáo biệt. Vốn là chỉ là khách qua đường, vừa đi vừa nghỉ thôi, chuyện của Vân Thành, Thu Sơn đã lên làm vương, những lời nên nhắn nhủ bản thân cũng đã nói rồi, ở lại cũng không có ý nghĩa. Trong lời nói của người đời, Hứa Khinh Chu vốn không ưa thích ly biệt, quá ồn ào, hắn thấy phiền. Người trưởng thành từ biệt, nên đơn giản một chút, nào có nhiều lễ nghi phiền phức như vậy.
Bốn người ra khỏi thành, đi qua ngoại ô, tiến vào rừng hoa hòe, mười dặm rừng hoa hòe. Cảnh sắc Vân Thành nổi tiếng, xuân nở hoa, hạ rụng hoa, lúc này đầu hạ, hoa đã tàn một nửa. Không vào rừng đã có gió thổi tới, hoa tàn vẫn còn hương thơm, thấm vào tận ruột gan.
“Oa, thơm quá à——” “Hứa Khinh Chu, ngươi xem, chỗ kia hình như có người?” “Ừm—— sư phụ, hình như là Sơn Vương Da?” PS: lại đến lúc chia ly, gió nổi lên khó lòng bình tĩnh, đợt này ta cũng không có đả động đến ai, hắc hắc!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận