Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 325: Vân Thi xã hội không tưởng.

Chương 325: Xã hội không tưởng của Vân Thi.
Vân Thi nghĩ ngợi rồi khẽ lắc đầu nói: “Trên Tứ Châu, ta chưa từng đến, bất quá hẳn không phải.”
“Sao mà biết?”
Vân Thi sờ cằm, khó có được vẻ chân thành nói: “Nghe người ta nói, trên Tứ Châu, nho, đạo, phật, kiếm bốn châu ở phía nam Linh Giang nối liền thành một mảnh, đi lại không trở ngại, tiên nhân có thể đi trên cầu vượt Linh Thủy, cũng có thuyền linh đi qua Linh Giang, càng không nói đến con sông nhỏ bé này.”
“Hơn nữa, thánh địa Nho gia « Hạo Nhiên Thư Viện » nằm ở trên Linh Thủy, ba mặt có sông bao quanh, một mặt giáp Linh Giang......”
Nhắc đến Thượng Châu, có thể thấy ánh mắt lấp lánh của Vân Thi, đó là ánh mắt hướng về tương lai. Giống như Phàm Châu, khi nhắc đến Thượng Châu, nhiều người cũng có bộ dạng này.
Bất quá, điều này cũng không có gì lạ, dù sao ngay cả người ngoài như Hứa Khinh Chu, khi nghe những điều này, cũng không khỏi có chút hướng về Thượng Châu.
Thuyền linh kia bay ngang trời, hắn cũng không thấy lạ, dù sao ở kiếp trước, hắn đã thấy cả phi thuyền liên hành tinh trong anime rồi.
Nhưng mà, cây cầu dài vượt qua mấy trăm dặm, hơn nữa lại được xây trên linh thủy, lại khiến hắn không khỏi sinh lòng hướng về. Đó hẳn phải là một cảnh tượng tráng lệ đến mức nào.
Còn có cụm từ mà Vân Thi nhắc đến, Hạo Nhiên Thư Viện, thánh địa Nho gia, đứng ở giữa Linh Thủy, chỉ có thể nói, thật là khủng bố. Thế giới này, dường như còn lâu mới được đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Chỉ có điều mình không nghĩ ra, chứ không có thứ gì mà không tồn tại. Từ Phàm Châu đến Hoàng Châu, đến nơi này, thế giới quan của hắn đã được đổi mới hết lần này đến lần khác. Có đôi khi, hắn thậm chí không dám tưởng tượng, thế giới này đến cùng lớn đến mức nào.
Thậm chí còn nghi ngờ, cả đời này của mình liệu có thể đi hết không. Đối với tương lai, lòng hắn mong chờ, đối với thế giới này, lòng hắn kính ngưỡng. Bản thân mình ở Hạo Nhiên mà nói, từ đầu đến cuối quá nhỏ bé.
Hắn an tĩnh lắng nghe, nghe Vân Thi đang kể về xã hội không tưởng trong giấc mơ của nàng. Từ Hạo Nhiên Thư Viện, kể đến Thiên Đạo Sơn, rồi từ Thiên Đạo Sơn lại nói đến Lôi Trì. Cuối cùng kể đến tòa thành kia. Trường thành kiếm khí. Hạo Nhiên thiên hạ, thứ nhất hùng quan.
Hồi lâu, giọng nói mới vừa dứt, Vân Thi vẫn còn một bộ dáng chưa thoả mãn. Thế nhưng có lẽ là đã đắng miệng khô lưỡi, nên vẫn dừng lại, lấy ấm trà trên bàn, rót cho mình một chén trà, uống nửa chén rồi trở về vấn đề chính.
“Ừm, lạc đề rồi, quay lại sương mù xám đi, có người nói, đây là do thiên địa sơ khai đã có, cũng có người nói là do tiên nhân thời xa xưa cố ý tạo ra.”
“Nghe nói, thời thượng cổ, Tứ Châu bên dưới chiến loạn, lúc đó có tiên nhân, đi khắp thập phương giới, ở bờ tây Linh Hà vẽ ra cấm địa ngàn dặm, lấy màu xám bao phủ, ngăn cách người Tứ Châu, từ đó về sau Tứ Châu bên dưới không còn chiến tranh xảy ra.”
Lại uống nửa chén, mím môi tiếp tục, một chút tùy ý. “Bất quá ai mà biết được, tóm lại là thời thượng cổ, người thời đó sớm đã c·h·ết cả rồi, truyền lại đến bây giờ chỉ là truyền thuyết thôi, đương nhiên cũng chẳng ai quan tâm, dù sao trên thế giới này, có rất nhiều điều bất thường không thể giải thích, tu sĩ chúng ta lại càng không biết.”
“Ngay cả thánh nhân đại lão gia, cũng chẳng nói được gì, ngược lại còn cùng đám yêu thú ở Bắc Hoang đánh nhau rất vui vẻ.”
Hứa Khinh Chu tinh ý nhận thấy, nhanh tay lẹ mắt, chủ động rót đầy trà vào chén không của Vân Thi. Vân Thi nheo mắt, rất là hưởng thụ, đối với điều này cũng rất hài lòng.
Hứa Khinh Chu nghe xong, cũng không còn xoắn xuýt cái gọi là sương mù xám, dù sao có hỏi cũng chẳng có kết quả, mà những gì Vân Thi biết cũng đã nói hết. Cho dù nói ra cũng như không nói. Về phần những gì nàng không biết, có hỏi cũng vô ích.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, hiện tại những điều này đối với hắn, vẫn còn quá sớm, bí ẩn của thế gian, sương mù, các loại cơ hội, đợi đến khi leo lên được một độ cao nhất định, tự nhiên sẽ dễ dàng giải quyết.
Nên không còn xoắn xuýt, bất quá vẫn là hiếu kỳ hỏi một câu.
“Vãn bối có một chuyện không rõ, mong rằng tiền bối chỉ giáo?”
Vân Thi cầm chén trà nhài mà Hứa Khinh Chu vừa rót, cởi mở nói: “Hỏi đi?”
Hứa Khinh Chu cẩn thận lựa lời trong lòng một phen, chậm rãi nói: “Vừa rồi thấy tiền bối nhắc đến Tứ Châu bên trên, ánh mắt đều sáng lên, nghĩ đến tiền bối đối với Tứ Châu bên trên hẳn là rất hướng về?”
Vân Thi nghiêng đầu, chuyện đương nhiên nói: “Đương nhiên rồi, nước chảy chỗ trũng, sông đổ về biển lớn, người thì luôn hướng chỗ cao, muốn nhìn xuống chúng sinh, ai chẳng muốn trèo lên trên, có gì lạ sao?”
Hứa Khinh Chu cười cười, tiếp tục nói: “Đương nhiên không lạ, chỉ là vãn bối nghe nói, người nhập đại thừa cảnh, có thể tự vượt qua 99 tầng thác Linh Hà, đến Thượng Châu, tiền bối nếu hướng về đầu châu như vậy, lại đã nhập đại thừa, sao không tự mình đến xem một chút?”
“Chẳng lẽ, Thượng Châu cũng có người trông coi?” Đây là tò mò, cũng là băn khoăn trong lòng.
Vân Thi cũng không giấu giếm, lắc đầu nói: “Ngược lại là không có, muốn đi đều có thể đi, muốn về đều có thể về.”
“Đã vậy, tiền bối vì sao không đi?”
Vân Thi nhìn chằm chằm Hứa Khinh Chu, khẽ liếc mắt, cười nhạo nói: “Nói thì dễ, ngươi cho rằng đến đại thừa cảnh, là muốn làm gì thì làm đấy sao, hơn nữa, chỉ là đại thừa mà thôi, đến Thượng Châu không chừng bị người ta bắt nạt cho xem.”
“Trừ phi là đồ đần, bằng không ai lại bỏ cái đầu gà tốt đẹp, mà chạy đi làm cái đuôi phượng chứ, dù sao ở Hoàng Châu cũng không phải không thể tu hành mà.”
Hứa Khinh Chu ngẩn ra một chút, ngượng ngùng cười một tiếng, không thể phủ nhận, Vân Thi nói cũng có chút đạo lý. Tốt đẹp an nhàn không cần, lại đổi đến nơi xa lạ lo sợ thấp thỏm, sống phải cẩn thận từng ly từng tí, không cẩn thận còn bị người ta đánh gục.
Trừ phi có bệnh, hoặc là có lý do bất đắc dĩ phải đi. Bằng không thì ai mà đi chứ. Thật sự có thể tu luyện đến đại thừa kỳ, có lẽ sẽ có kẻ điên, nhưng tuyệt đối không có đồ đần.
Nói thật, nếu không có ba tầng trở ngại tu hành của trời đất, con đường trường sinh bị chặt đứt, hắn có đ·á·nh c·hết cũng không muốn rời Phàm Châu. Cẩu đến vô địch rồi ra khỏi núi cũng không muộn mà. Dù sao thiên hạ vẫn ở đây, có chân dài cũng không chạy được.
“Tiền bối không hổ là tiền bối, sống thật là thấu đáo.”
Vân Thi lắc đầu cười cười, có một số việc, nói không rõ, cũng không cần nói, từ từ rồi sẽ hiểu. Đại thừa không đi, độ kiếp tất đi. Đó là quy tắc ngầm của tu sĩ Hoàng Châu.
Chỉ là nhập đại thừa đã không dễ, phá độ kiếp càng giống như lên trời. Ba trọng lôi kiếp, thật là một vực thẳm cao không thấy đáy. Khiến cho người ta tuyệt vọng, càng khiến vô số tu sĩ dừng bước không tiến.
“Được rồi, không nói chuyện tào lao với ngươi nữa, ngươi còn có vấn đề muốn hỏi ta không?”
Hứa Khinh Chu theo bản năng lắc đầu, ôn hòa nói: “Tạm thời không có.”
Vân Thi cười nhạt một tiếng, khôi phục tư thế ngồi thường ngày, chỉnh lại áo bào nói: “Nếu như vấn đề của ngươi hỏi xong rồi, vậy thì tiếp theo là ta hỏi ngươi.”
Chính đề quả nhiên đến rồi sao? Hứa Khinh Chu cũng dựng thẳng người, hai tay để lên đầu gối, vẻ mặt chăm chú, để tỏ ý coi trọng và tôn trọng.
“Tiền bối cứ hỏi, vãn bối chắc chắn biết gì nói nấy, đương nhiên, nếu như không trả lời được, cũng mong tiền bối đừng trách.”
Vân Thi không để ý đến lý do thoái thác của hắn, bình tĩnh nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở, ôn nhu hỏi: “Đã sớm nghe Sương nhi nhắc đến ngươi, nói ngươi là vong ưu tiên sinh gì đó, có thể giải hết mọi lo âu của nữ nhân dưới gầm trời này, có chuyện này sao?”
Hứa Khinh Chu không hề khiêm tốn, nói thẳng: “Thật có chuyện này.”
Vân Thi đuôi mày hớn hở, hỏi lại: “Vậy nỗi khổ tương tư của thế gian, ngươi cũng có thể giải?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận