Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 401: Trì Duẫn Thư.

Chương 401: Trì Duẫn Thư.
Trước cổng Huyễn Mộng Sơn.
Tiếng người ồn ào, đệ tử tụ tập ở chỗ này, không nói đã vạn người, mấy ngàn là có. Trong đó không thiếu tinh anh nội môn, cũng có trưởng lão đường chủ ẩn mình trong đó. Một hồi náo nhiệt, tiếng ồn ào vang lên không dứt.
Dưới gốc tùng cổ thụ.
Hứa Khinh Chu thong dong tự tại, đối với ánh mắt của thế gian làm ngơ, một tay phe phẩy quạt giấy, lay động làn gió mát.
Trên bàn đá.
Không biết từ lúc nào, đã có một ấm nước, một ấm trà, mấy chiếc chén trà nhỏ... một bộ đồ uống trà tinh xảo. Lúc này trên ấm nước, dưới chân nguyên của Hứa Khinh Chu gia trì, đang bốc lên những sợi hơi nước trắng, phát ra tiếng tí tách.
Chỉ thấy hắn không chút hoảng hốt, lấy nước nóng rót vào ấm, pha một ấm trà ngon, rửa sạch ba chiếc chén ngọc. Thong thả ung dung.
Mà Bạch Mộ Hàn từ đầu đến cuối hai tay vẫn khoanh trước ngực, cứ thế lẳng lặng nhìn Hứa Khinh Chu, loay hoay ở đó. Khác với vẻ bình tĩnh thong dong của Hứa Khinh Chu, bị nhiều ánh mắt soi mói và đầy địch ý nhìn chằm chằm, toàn thân hắn không được tự nhiên, mặc dù trên mặt vẫn tỏ vẻ không có vấn đề gì. Nhưng trong lòng thì sớm đã nóng như lửa đốt, như ngồi trên đống than.
Hứa Khinh Chu đang làm gì hắn thấy được, nhưng hắn rốt cuộc đang chờ cái gì, hắn không biết. Đoán không được, cũng lười đoán. Chỉ là thầm nghĩ trong lòng, ngươi thật giỏi, tâm thật lớn, lúc này còn có tâm tình pha trà, phục thật.
Hắn rất lạnh, cũng rất sốt ruột.
Đương nhiên, vẻ quẫn bách không được tự nhiên của hắn đã lọt vào mắt Hứa Khinh Chu. Nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của hắn, Hứa Khinh Chu cũng cảm thán trong lòng, tuy là Bát Cảnh, nhưng tâm cảnh vẫn còn quá nóng nảy. Cần phải mài dũa một chút. Vừa hay nhân cơ hội này, nhất cử lưỡng tiện.
Chóp mũi hít hà, ngửi hương trà thanh khiết, quạt xếp trong tay khép lại, đặt nhẹ trên bàn, lấy ấm trà, bày ngay ngắn chén trà, thanh tuyền rót vào chén.
Rót hai chén. Một chén đưa cho Bạch Mộ Hàn, một chén đặt trước người, ôn nhu nói một câu:
“Đến, uống một chén, đừng vội.”
Bạch Mộ Hàn vẫn khoanh tay, trái lương tâm ngạo kiều nói:
“Gấp, ai gấp, không hề gấp, ngươi thích tốn thời gian, ta cùng ngươi tốn thời gian.”
Hứa Khinh Chu cười khẽ:
“Ai gấp người đó biết.”
Lấy chén trà đặt trước môi, nhẹ nhàng thổi phù phù, nhấp một ngụm nhỏ, đuôi lông mày nhếch lên, vẻ hài lòng càng sâu.
Bạch Mộ Hàn lườm hắn một cái, cằn nhằn:
“Đều bị người ta làm trò hề để nhìn, ngươi còn có tâm tình uống trà, a.....”
Hứa Khinh Chu không nhanh không chậm, lại nhấp một ngụm, vuốt ve chén trà. Gió nhẹ thổi, tận hưởng làn gió mát, thâm ý nói:
“Đời người thoáng như giấc mộng, chớ phụ trà ngon, cảnh đẹp, thời tiết tốt.”
Thoải mái tùy ý như Tiên Nhân.
Bạch Mộ Hàn bĩu môi, đúng là cũng không khỏi tự chủ bưng chén trà kia lên, uống một hớp, vẻ mặt thay đổi, một hơi lại uống cạn.
“Cũng không tệ lắm.”
Hứa Khinh Chu cười cười không nói, tiếp tục ngắm núi, nhìn nước...
Đúng lúc này.
Trong đám người, chui ra một con chó vàng lớn, khác với mọi người, nó xông ra khỏi đám đông, hướng thẳng đến sườn núi phía tây, đi thẳng đến trước mặt Hứa Khinh Chu và Bạch Mộ Hàn.
Ngẩng đầu lên, le lưỡi, vẫy đuôi. Vẻ ngốc nghếch bao nhiêu, có bấy nhiêu ngốc, vẫn không quên sủa hai tiếng:
“Uông uông uông!!”
Bạch Mộ Hàn lạnh lùng nhìn nó một cái, cau mày khó chịu.
Hứa Khinh Chu tất nhiên cũng bị quấy rầy phần thanh tịnh, khuỷu tay chống bàn, tay nâng cằm, hiếu kỳ đánh giá con chó này.
Nói thế nào nhỉ, có chút giống con Alaska phiên bản đổi màu da. Trong đôi mắt chó kia, tràn đầy sự ngây thơ ngu xuẩn. Trong lòng bất giác dâng lên hứng thú.
Đưa tay vẫy vẫy với nó, miệng phát ra âm thanh xì xì:
“Xì xì xì xì, lại đây...”
Nhưng con chó vàng kia lại không cho hắn mặt mũi, chỉ nghiêng đầu, nhìn hắn, vẫy vẫy cái đuôi to.
Phía sau, trong đám người trước cổng sơn môn. Không ít người nhận ra con chó vàng này, chỉ vào nó, nhao nhao bàn tán:
“Đây không phải là con đại hoàng trên Thanh Vụ Phong sao? Sao lại chạy đến đây.”
“Nói bậy, đó là chó của đại sư tỷ, đâu phải của Thanh Vụ Phong...”
“Đại hoàng đến, vậy sư tỷ cũng tới rồi sao.”
“Oa, đại sư tỷ, sao ngươi lại đến đây, đại sư tỷ.”
“Thật đúng là đại sư tỷ.”
“Ô ô, đẹp quá đi.”
Đám người lập tức truyền đến một trận huyên náo càng lớn, giống như là trong đám đông đột nhiên xuất hiện một ngôi sao vậy. Chó sủa tên đại hoàng, tại Huyễn Mộng Sơn này, có chút danh tiếng. Mà chủ nhân của nó lại càng nổi tiếng.
Là đại sư tỷ của Huyễn Mộng Sơn. Một cô nương tài sắc vẹn toàn, là tình nhân trong mộng của vô số tu sĩ nam Huyễn Mộng Sơn.
Sự xuất hiện của nàng, tự nhiên gây ra một trận xôn xao không nhỏ.
Hứa Khinh Chu và Bạch Mộ Hàn cũng chú ý tới sự biến đổi bất ngờ này. Con chó vàng kia lập tức hưng phấn, cái đuôi không vẫy nữa, ánh mắt cũng không trong trẻo, bắt đầu hung hăng trừng mắt nhìn hai người.
Nhe răng trợn mắt sủa inh ỏi:
“Uông uông uông!!”
“Gâu gâu gâu gâu!!”
So với vừa rồi đơn giản như hai con chó khác nhau.
Hứa Khinh Chu nhìn sự thay đổi của con chó này, lại nhìn sự xáo trộn trong đám người phía sau, cười nhạt một tiếng, chủ tử tới rồi, chó được thể. Không khỏi nghĩ đến một câu, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Dùng để hình dung cảnh trước mắt, quả là rất phù hợp.
Chỉ nghe trong đám người một giọng nữ lanh lảnh vang lên, mang theo một chút ý tứ quát lớn, giữa ngàn vạn tiếng ồn ào, nổi bật lên như hoa độc.
“Đại Hoàng, không được vô lễ.”
Tiếng như chim hoàng oanh, rất là êm tai.
Chó nghe thấy giọng nói ấy, lập tức ngoan ngoãn, không còn nhe răng, không sủa ầm ĩ nữa.
Hứa Khinh Chu nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy trong đám người hỗn loạn, mọi người tự giác nhường ra một lối đi, một cô nương từ từ đi tới giữa biển người.
Cô nương kia mặc một chiếc váy dài trắng thướt tha, mái tóc dài tùy ý buông sau lưng, cũng giống như giọng nói của nàng, nổi bật giữa đám đông.
Chỉ thấy mày nàng như núi xa, đôi mắt sáng trong, khóe mắt cong cong, cười nhẹ nhàng, như đóa hoa núi rực rỡ. Làn da trắng hồng, vô cùng xinh đẹp, lại xinh đẹp thanh nhã thoát tục. Khiến người ta cảm thấy một luồng thanh linh chi khí ập vào mặt.
Ngay cả Bạch Mộ Hàn trước nay vẫn lạnh như băng, cũng ngây người nhìn theo, thất thần.
Nói thế nào nhỉ? Dung mạo cô nương này, quả thực nổi bật giữa đám đông, khiến cho nhân gian nhan sắc tầm thường như bụi bặm.
Đương nhiên, đối với Hứa Khinh Chu mà nói, cũng chỉ bình thường thôi. Hắn đã gặp quá nhiều cô nương, trong số đó chưa bao giờ thiếu những người đẹp sắc nước hương trời. Nhưng nụ cười của cô nương này, mang theo một vị ngọt ngào thực sự đậm đà.
Cô nương bước ra khỏi đám đông, đến trước mặt hai người, đi tới dưới gốc tùng. Cười khẽ nói:
“Thật xin lỗi, là ta không quản giáo tốt đại hoàng, có làm hai vị hoảng sợ không?”
Bạch Mộ Hàn hoàn hồn, lắc đầu, sau đó tránh né cúi đầu.
Hứa Khinh Chu thì liếc mắt nhìn con chó kia một chút, nhướng mày, trêu ghẹo nói:
“Con chó này của cô nương ngốc như vậy, giả vờ ngây thơ thì được, dọa người thì không đến nỗi.”
Đại Hoàng nghe vậy, rất không cam lòng, lại thử nhe răng. Nhưng bị cô nương một cước nhẹ, đá xì hơi.
Cô nương mím môi cười, nhìn Hứa Khinh Chu, chân thành nói:
“Không ngờ, vị tiểu tiên sinh trong miệng thế nhân, cũng biết nói chuyện hài hước.”
Hứa Khinh Chu hơi nhíu mày, hỏi:
“Xin hỏi cô nương là?”
Cô nương tự nhiên hào phóng, nhẹ nhàng chắp tay, tự giới thiệu mình:
“Ta tên Trì Duẫn Thư.”
“Ra mắt tiểu tiên sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận