Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 196: Thôi Thành Sự

“Ai?” Hứa Khinh Chu ngáp một cái, lười biếng chống cằm, ánh mắt nhìn về phía Thôi Thành lúc thì hờ hững, có cũng được mà không có cũng không sao. Hỏi ngược lại một câu.
“Còn có thể là ai đâu?” Thôi Thành trong lòng căng thẳng, nắm đấm siết chặt, ánh mắt né tránh. “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Hứa Khinh Chu cũng lười nói nhảm, từ trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược, tiện tay ném tới. Thôi Thành tuy cúi đầu, nhưng bằng vào cảm giác của cảnh giới Kim Đan, vẫn là theo bản năng giơ tay lên, vững vàng bắt được viên đan dược kia.
Đặt trước mắt xem xét, trong mắt kinh hãi càng sâu. Thốt lên: “Bổ khí đan?”
Hứa Khinh Chu khoát tay áo, bình thản nói: “Thôi huynh, có một số việc vốn dĩ đã bày ra lồ lộ, chỉ cần có mắt là sẽ thấy, ta thấy được, thánh thượng cũng thấy được, ngươi nói hay không cũng không quan trọng.”
Lời Hứa Khinh Chu có ý, Thôi Thành tự nhiên nghe ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy Hứa Khinh Chu đang gạt mình. Hắn không phủ nhận, thánh thượng có thể đoán được, nhưng mọi thứ cần chứng cứ, nghi ngờ và xác định là hai chuyện khác nhau. Hắn bước thẳng về phía trước, đến trước mặt Hứa Khinh Chu, đặt viên đan dược trên bàn, không hề vướng bận. “Không có công thì không nhận lộc, đan dược này quá quý giá, ta không thể nhận.”
Hứa Khinh Chu không ngốc, trong lòng hắn rõ ràng Thôi Thành nghĩ gì, bất đắc dĩ nhẹ lắc đầu. Thở dài: “Cầm lấy đi, cho ngươi ăn thì ăn đi, ăn rồi còn có sức mà đi đường, đúng không?”
“Có ý gì?”
“Ngươi mau đi đi, Ngụy Công chạy rồi, hướng phía tây đấy.”
Thôi Thành nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, cái tên Vong Ưu tiên sinh này không phải đang lừa hắn, mà là thật sự biết hắn là người của Ngụy Công. Ánh mắt của hắn thu lại, nhìn vào viên đan dược.
“Tại sao lại giúp chúng ta?” Đúng vậy, hắn đã thừa nhận lời Hứa Khinh Chu, vì thế, nói không phải ‘ta’ mà là ‘chúng ta’.
Hứa Khinh Chu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, vẫn nhìn thẳng vào Thôi Thành, dứt khoát nói: “Hứa mỗ cả đời, không cầu mọi chuyện như ý, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.” “Giúp ngươi không phải vì ta tốt, chỉ là muốn không hổ thẹn với lương tâm thôi.”
Đáy mắt Thôi Thành càng hoang mang, nói là nghe hiểu, nhưng lại không thông. Hứa Khinh Chu là người của hoàng thượng, với Ngụy Công vốn là đối lập, với mình thì càng không có gì ràng buộc, tại sao lại phải vì ‘không thẹn với lương tâm’ chứ? Cái tâm ấy từ đâu mà có, thẹn là thẹn điều gì? Hắn ngước mắt nhìn chằm chằm vị tiên sinh trước mắt, nhìn đi nhìn lại, nhưng thủy chung không thấy rõ.
Hứa Khinh Chu cảm nhận được ánh mắt của hắn, chỉ cười cười, khoát tay, giọng có chút thiếu kiên nhẫn nói: “Người với người, sao lại phức tạp thế, bảo ăn thì cứ ăn, bảo đi thì cứ đi, đại trượng phu, lề mề làm gì, ăn đan dược rồi nhanh đi, không có chuyện gì thì đừng quay lại nữa.”
Thôi Thành nắm góc áo, siết chặt tay, hung hăng cắn răng, trải qua một phen đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn lấy đan dược kia nuốt vào bụng. Lập tức cảm giác như suối nguồn thanh mát chảy khắp thân thể, khí huyết suy kiệt nhanh chóng hồi phục.
Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu thật sâu với Hứa Khinh Chu. “Tiên sinh đại ân, Thôi Thành xin ghi nhớ, xin cáo từ.” Nếu có thể không chết, hắn đương nhiên không muốn chết. Vì trong lòng hắn còn lo lắng cho lão nhân kia, người từng dưới một người trên vạn người. Lão đầu từng được mọi người tung hô nay thất thế thì bị ghét bỏ. Chỉ có tự mình ở bên cạnh lão, hắn mới an tâm.
Hứa Khinh Chu từ đầu đến cuối mỉm cười, phất tay ra hiệu, giống như lão thần tiên phong đạo cốt. “Đi đi…”
Thôi Thành cẩn thận từng bước đi ra khỏi căn nhà, biến mất trong bóng đêm mịt mờ. Hứa Khinh Chu thu hồi ánh mắt, bóp chặt chén trong tay, cười khổ một tiếng. “Ai, thật đúng là giống nhau.”
Ngoài cửa, Trương Bình thò nửa đầu ra. “Tiên sinh?”
“Sao vậy?”
“Thật sự để hắn đi à?”
Hứa Khinh Chu nâng chén đầy uống rượu đục, nhún vai, thờ ơ nói: “Nếu không thì sao?” Rồi đứng dậy, đi vào trong phòng, giọng nói mơ hồ, vang vọng. “Ngủ sớm đi, đừng thức đêm, cao thủ còn lại trong thành đều là người mình cả.”
Trương Bình “à” một tiếng, cung kính đóng cửa lại. Nằm trên giường, Hứa Khinh Chu nhìn lên trần nhà ngẩn người. Ánh mắt vô tình hay cố ý liếc thấy, bảng hệ thống cửa sổ chat riêng. Bên trên có một dòng tin tức chính mình tốn 1000 điểm công đức mới mua được. Trên đó chỉ viết một dòng chữ ngắn ngủi. 【Thôi Thành là con trai của Thương Nguyệt Tào.】 Chữ không lớn, nhưng đủ gây chú ý. Hỏi khắp thiên hạ, ai có thể biết, Ngụy Quốc Công bị người mắng là tuyệt hậu lại có một đứa con riêng đâu? Tin tức như vậy, tự nhiên là kinh thiên động địa.
Hơn nữa, đứa con riêng này còn được sắp xếp ở bên Thương Nguyệt Tâm Ngâm mười lăm năm trời. Càng ở giây phút cuối cùng, không tiếc cả mạng sống, chỉ vì dụ rắn ra khỏi hang, để Thương Nguyệt Tâm Ngâm tạo điều kiện thoát thân. Cái giá này đối với Hứa Khinh Chu mà nói thì quá lớn. Hổ dữ còn không ăn thịt con, sao Thương Nguyệt Tào lại có thể bỏ được chứ? Hay là nói ngay cả Thương Nguyệt Tào cũng không biết, Thôi Thành không nên gọi Thôi Thành, mà là nên gọi Thương Nguyệt Thôi Thành. Hắn phát hiện, hắn càng ngày càng không hiểu lão nhân này, mà Thương Nguyệt Tào cũng là người mà hắn gặp được từ khi xuyên không đến giờ mà hắn không thể nào nhìn thấu. “Rốt cuộc ông là người như thế nào?”
Đương nhiên, sở dĩ Hứa Khinh Chu cứu Thôi Thành, không phải chỉ vì hắn là con trai của Thương Nguyệt Tào, mà chính là như hắn đã nói, cầu một điều không thẹn với lương tâm. Dù sao cũng là trước kia chính mình để Ngụy Quốc Công chọn người hy sinh tế cờ, mới có chuyện Thôi Thành liều mình, dẫn đến kết cục như thế này. Xét trên một khía cạnh nào đó, cả hai có mối quan hệ gián tiếp. Nếu chuyện này nguyên nhân xuất phát từ mình, tự nhiên nên kết thúc tại mình. Hắn có thể thả một Thương Nguyệt Tào, cũng chẳng quan tâm thả thêm một Thôi Thành. Bọn họ sớm đã không gây uy hiếp gì cho mình, cũng chẳng ảnh hưởng đến Thương Nguyệt sau này. Hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, hai tay gối sau đầu, chậm rãi nhắm mắt. “Ngủ đi, ngủ đi, tỉnh dậy lại bận…” Hiện tại khởi động nhiệm vụ «Thiên tử đại quốc mộng», chính mình nên đi làm cho xong. 20 năm, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đối với người tu hành như Hứa Khinh Chu mà nói, chẳng qua chỉ là cái búng tay. Thế nhưng bản thân hắn không thể tiêu hao 20 năm. Tiểu Bạch hiện tại thú mạch chỉ phục hồi hai mạch, còn thuộc về cỏ lửa ép chế, tối đa chỉ có thể kéo dài 10 năm nữa. Đến lúc đó, tiểu gia hỏa có lẽ sẽ phải gánh chịu nỗi khổ bị hàn độc xâm nhập. Phàm Châu chung quy vẫn là quá nhỏ bé, quá bình thường, không dung được Hứa Khinh Chu, càng không dung được những người vô ưu, Thành Diễn, và Tiểu Bạch. Cuối cùng hắn vẫn sẽ phải đi, chỉ là lần này khi nghĩ đến chuyện đi, trong lòng có thêm nhiều điều khó dứt bỏ. Đêm dài dằng dặc, Hứa Khinh Chu trằn trọc, rất lâu không ngủ được. “Nghĩ nhiều làm gì, thuận theo tự nhiên, tuân theo bản tâm…”
Trong hoàng cung, Thương Nguyệt Tâm Ngâm cả ngày lẫn đêm không ngủ cũng vậy, đang thắp đèn ngồi làm việc đêm, tự tay viết xuống hai đạo thánh chỉ, chữ viết tinh tế. Lấy ra ngọc tỷ, đóng lên đại ấn, xem đi xem lại, mới hài lòng gật đầu. “Tốt, giải quyết xong.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận