Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 655: Tiên Trúc lá rụng.

Chương 655: Tiên Trúc lá rụng.
Ngày hôm đó.
Là ngày cuối cùng của bí cảnh Tiên Trúc.
Nên nhớ hơn một triệu sinh linh cùng lúc tụ tập dưới gốc Tiên Trúc kia.
Đứng trong bóng mát của cây trúc.
Cây Tiên Trúc đó thật rất lớn, nhìn từ xa đã lớn, nhìn gần, lại càng lớn hơn.
Ngẩng đầu lên.
Dường như một mảnh trời xanh biếc.
Bọn họ lấy ra thẻ trúc, hướng lên trời nhẹ nhàng đưa lên, vô số thẻ trúc hiện lên ánh lam nhạt, rồi tự động bay về phía Tiên Trúc.
Chi chít.
Giống như một trận tuyết rơi.
Chỉ là tuyết không phải tuyết, cũng không phải màu trắng, mà lại không rơi xuống.
Mà là thẻ trúc, màu xanh lá, theo gió bay lên, trước sự chờ mong của mọi người chui vào tán trúc che trời kia của Tiên Trúc.
Tiếp đó.
Cây Tiên Trúc lớn như vậy nổi lên ánh sáng trắng nhạt, càng lúc càng nhiều, và càng lúc càng dày đặc.
Về sau thậm chí che phủ cả bầu trời xanh biếc.
Cả cây Tiên Trúc cũng giống như đắm chìm trong lớp sương mù mông lung.
Gió nhẹ nhàng thổi.
Và quả thực đã thổi rơi lá trúc, một mảnh, hai mảnh, ba mảnh... trăm mảnh, nghìn mảnh, rất nhiều rất nhiều mảnh.
Chúng giống như những cánh diều bị đứt dây, chao đảo rơi xuống, giống như bông tuyết phiêu diêu.
Chậm rãi, nhẹ nhàng.
Cùng với vô số cột sáng màu trắng, mảnh như tơ, chi chít rủ xuống.
Như mưa xối xả, kéo dài không dứt.
Nhưng lại kết nối với mỗi người và yêu quái nơi đây.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy khung cảnh kia, đối với chúng sinh nơi này mà nói, đúng là kiếp này đã được thấy cảnh đẹp hùng vĩ nhất.
Đầy trời lá trúc.
Cùng với ánh sáng trắng Hỗn Độn, thật sự quá đỗi bắt mắt.
Bọn họ đưa tay, đón lấy lá trúc.
Bọn họ ngẩng đầu, tắm mình trong linh năng.
Ngày hôm đó tại bí cảnh Tiên Trúc.
Tiên Trúc đã rụng 6000 lá, ban phát linh trạch cho hơn mấy triệu sinh linh.
Ngày hôm đó.
Vong ưu quân chìm đắm trong đó, cảm nhận niềm vui thu hoạch.
Khoảnh khắc này.
Bọn họ muốn nói, tất cả nỗ lực bỏ ra đều rất xứng đáng.
Khi phúc lành kết thúc, trước mặt mỗi người, đều xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa hư không.
Xuyên qua khe cửa, họ có thể thấy bên kia là một vùng biển xanh thẳm.
Họ rất rõ ràng, nơi đó là Nam Hải, nơi họ đã đến.
Nhảy qua, liền có thể về nhà, nhưng cũng phải nói lời tạm biệt nơi đây, tạm biệt 100 năm này.
Nắm chặt một lá Tiên Trúc, Phương Thái Sơ quay đầu nhìn lại phía sau, trong đôi mắt to, ánh sáng lưu chuyển.
Rồi quay đầu lại.
Liền dứt khoát kiên quyết, một bước bước vào trong cánh cửa hư không kia, sau đó gió nổi lên, vô tung vô ảnh.
Giữa thiên địa, rốt cuộc không thể tìm thấy nửa dấu vết của cô nương.
Tiếp đó, người này nối tiếp người kia bước vào cánh cửa thuộc về riêng mình, rời khỏi bí cảnh Tiên Trúc.
Không hề dừng lại.
Bởi vì cánh cửa kia sẽ không duy trì quá lâu, mà nơi đây cũng không có gì để mà lưu luyến.
Nên nhớ lời tiên sinh đã nói.
Cứ việc bước đi, không cần lưu luyến, hãy đi hái những đóa hoa tươi mang về cất giữ. Bởi vì trên đường đi, hoa, tự nhiên sẽ tiếp tục nở.
..................
Hạo Nhiên thiên hạ.
Nam Hải.
Thời điểm cuối thu.
Khắp núi lá cây vàng úa, rụng hơn phân nửa, gió lay động, liền tung bay khắp núi màu vàng kim.
Giờ phút này, mặt trời đã ngả về tây, hoàng hôn dần buông.
Giống như đang nói, ngày hôm nay, cũng không còn nhiều nữa.
Sương mù Nam Hải chẳng biết từ lúc nào lại lên, một màu trắng xóa, rất đậm, mặc gió lớn, cũng không thể thổi tan đi nửa phần.
Đường ven biển một bên khác.
Đỗ rất nhiều thuyền lớn, lơ lửng trên trời cao, vừa chỉnh tề vừa phân tán, mà trên đó lại không một bóng người.
Bất quá.
Giữa trời xanh bao la, dưới vách núi thu sắc, vẫn có rất nhiều Thánh Nhân đến, nếu đếm kỹ, cũng không dưới mười người.
Về cơ bản.
Các tông môn tiếng tăm trên Tứ Châu, cùng với Bát Hoang Man Hoang đều có một vị Thánh Nhân đến, giờ phút này bọn họ đang nhìn về phía vùng sương mù nồng đậm kia.
Trong mắt có chờ mong, nhưng cũng có bất an.
Lẫn nhau nói chuyện, nhỏ giọng bàn luận.
Nói mấy người về, bàn luận có bao nhiêu người nhận được lá trúc.
Hôm nay.
Là Nam Hải mở ra vừa tròn 100 năm, cũng là 100 năm ngừng chiến của Hạo Nhiên thiên hạ.
Bọn họ hội tụ ở đây.
Chỉ vì một việc, đó là chứng kiến thiên kiêu thời đại mới sinh ra, cũng là để chứng kiến tương lai.
Xem thử, trong một vạn năm này, sẽ có bao nhiêu người có thể thành thánh.
Yêu có mấy người, người có mấy người.
Người khác có mấy người, nhà mình lại có mấy người.
Giống như trước kia bọn họ đi ra từ nơi đó, Thánh Nhân của nhà mình cũng đang mong đợi, chờ đợi nghênh đón họ.
Bọn họ cười nói với nhau, phỏng đoán.
Đương nhiên.
Ẩn sau cái vẻ bề ngoài đó còn có lo âu và bất an, lo lắng hậu bối của mình mắc kẹt ở bên trong.
Cũng lo lắng cho tông môn của mình không có nổi một quả trứng.
Thậm chí một mảnh lá Tiên Trúc cũng không giành được.
Điều này giống như một cuộc thi mở hộp mù, trước khi kết quả chưa ra, ai cũng không biết đáp án.
Vùng thế giới kia.
Bọn họ đều từng trải qua, nó khó khăn đến mức nào, họ đều hiểu rõ.
Đi hơn 2 triệu, có thể còn sống trở ra, vượt quá 30.000 người đã là may mắn lắm rồi.
Cho nên phải có rất nhiều người chết.
Rất nhiều rất nhiều người.
Bọn họ sẽ ở lại nơi đó, nhất định trong đó sẽ có người nhà của mình.
Không thể tránh né.
Điều bọn họ có thể mong đợi, chính là hy vọng những người đó sống lâu hơn một chút, dù chỉ thêm một người cũng tốt.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu dần dần ngả về tây, họ rất rõ ràng, sắp rồi.
Cho nên càng khẩn trương hơn.
Cho dù họ là Thánh Nhân.
Bất quá.
Nam Hải này cũng không chỉ có những vị Thánh Nhân đó.
Còn có mấy vị tiền bối, đang đợi ở một nơi mà bọn họ không nhìn thấy được.
Cũng không có phát hiện ra trên núi.
Hơn nữa so với bọn họ, ba người kia lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thậm chí còn có hứng đánh cược, phải nói là mỗi lần Nam Hải kết thúc, bọn họ đều sẽ đánh cược.
Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Ba người không ai khác chính là.
Lão thần tiên, đại hán móc chân, và một hòa thượng béo, đương nhiên còn có một con trâu đen, đang nằm ngủ, nên không tính.
Đó là Đạo Tổ, Nho Thánh và Phật Tổ.
Ba nhân vật nổi tiếng của Hạo Nhiên thiên hạ, hôm nay tề tụ nơi đây, để đánh một ván cược.
Đánh cược chính là Nam Hải lần này.
Có bao nhiêu người trở về, lại có bao nhiêu người lấy được một lá Tiên Trúc.
Đạo Tổ toe toét miệng nói: “Thế nào, vẫn luật cũ, hay là ba kiện Tiên khí thượng phẩm cùng một kiện thần binh?”
Nho Thánh vuốt chòm râu bạc, gật đầu nói: “Ta đều được.”
Phật Tổ nheo nửa mắt, một mặt vui vẻ, “A di đà phật, lão nạp tự nhiên không có ý kiến.”
Ba người ngầm hiểu ý nhau, đã định tiền đặt cược.
Đạo Tổ ực một hớp rượu, hỏi: “Ai tới trước?”
Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nói gì, nhưng trong lòng lại cười đến thâm trầm.
Thấy hai người không nói gì.
Đạo Tổ cũng không khách sáo, thản nhiên nói: “Các ngươi đều không lên tiếng, vậy ta đoán trước nhé?”
"Phương Huynh, xin mời trước!"
Đạo Tổ treo bầu rượu về bên hông, ngước mắt nhìn về phía xa, đôi mắt sâu thẳm như xuyên thấu lớp sương mù bao phủ Nam Hải kia.
Tự tin nói: “Lần này ta cược mười lá, chuyến Nam Hải này, ít nhất mười người có thể nhận được lá Tiên Trúc.”
Nghe vậy.
Nho Thánh và Phật Tổ rõ ràng giật mình, nghi hoặc nhìn về phía ông lão thích ngoáy râu.
"Ngươi chắc chắn?"
"Phương Huynh, mười lá, có phải quá nhiều không?"
Ngược lại hai người cũng không trách gì với phản ứng như vậy.
Đếm kỹ hơn mười vạn năm nay.
Nhiều lần Nam Hải mở ra, chưa từng có lần nào vượt qua mười lá Tiên Trúc.
Nếu họ nhớ không nhầm.
Nhiều nhất cũng chỉ có tám lá mà thôi,
Mà đó là thời đại Linh giang chi thủy cuồn cuộn sôi trào, nay vật đổi sao dời, linh thủy dần khô, nhân tài suy giảm.
Tự nhiên thiếu chút điều kiện cần thiết.
Hơn mười lá, có chút xốc nổi, không phải là không thể, chỉ là rất khó.
Bất quá.
Đạo Tổ lại coi như bình thường, phẩy tay nói: “Hầy.... bên ta một nước bọt là một cái đinh, từ trước đến nay đã nói là làm, nói mười lá liền là mười lá, đừng lề mề, các ngươi đoán bao nhiêu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận