Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 185: làm bạn mà đi

Chương 185: Làm bạn mà đi
Thương Nguyệt Tâm Ngâm cạn ba chén rượu, ba người cũng uống theo ba chén, lời khách sáo qua lại. Không sợ người khác làm phiền. Tiểu Bạch cảm thấy, hoàng đế này được đấy, rất hào phóng. Vô Ưu cảm thấy, hoàng đế chính là hoàng đế, rất coi trọng. Thanh Diễn cảm thấy, hoàng đế này không ổn, quá hành xác. Mình đến là ăn cơm, không phải đến uống rượu. Nhìn một bàn mỹ thực, trong đầu hắn sớm đã xảy ra ‘thiên nhân giao chiến’, nếu không phải lúc gần tới cung, Chu Hư dặn hắn một câu, “Vào hoàng cung phải giữ quy củ, không thể lỗ mãng, làm tiên sinh mất mặt” thì hắn đã sớm lên tiếng rồi. Còn có thể chờ tới bây giờ? Ánh mắt u oán của Thanh Diễn tràn đầy lo lắng.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm để ý nụ cười càng thêm đậm: "Tiên sinh, ba vị thiếu hiệp, mời dùng bữa, nếm thử mỹ thực trong hoàng cung thế nào?"
Thanh Diễn toàn thân chấn động, vẻ chán chường trong mắt quét sạch sành sanh, vén tay áo lên, trực tiếp bắt đầu. Miệng hắn, đã sớm đói khát không chịu nổi.
"Tốt." Mấy người còn lại cũng tuần tự động đũa. Yến tiệc sau ba chén quỳnh tương làm ấm bụng, chính thức bắt đầu.
Thanh Diễn thi triển tài năng, có thể nói như gió cuốn mây tan, giống như gió thu quét lá rụng, ăn uống sung sướng. Bất quá trong mắt bốn người, hôm nay Thanh Diễn ăn đã là rất có chừng mực rồi. Vô Ưu và Tiểu Bạch hai người cũng ăn, nhưng hai người tất nhiên khác với Thanh Diễn, ăn một cách thưởng thức, nếm thử vị mặn nhạt, cảm nhận hương vị là dừng. Ở thế giới này, những người tu luyện trên Trúc Cơ, có thể dùng linh khí đất trời để bồi bổ nhục thân, đối với thức ăn tất nhiên ít nhu cầu. Thậm chí có thể không ăn. Thanh Diễn coi như một ngoại lệ, Hứa Khinh Chu đôi khi nghĩ, điều này cũng có thể liên quan đến việc tiểu gia hỏa là nửa người nửa yêu. Cổ nhân có câu "Ăn không nói, ngủ không nói", trong đoàn người nhỏ của Hứa Khinh Chu, hôm nay có thể làm được, chỉ có chính mình và Thanh Diễn. Hứa Khinh Chu không biết nên nói gì, trong lòng có chút tâm sự. Thanh Diễn thì cơm nào biết cơm nấy, tâm không tạp niệm.
Tiểu Bạch và Vô Ưu lại không giống vậy, hai tỷ muội vốn dĩ có rất nhiều chuyện để nói, hôm nay có dịp cũng không ngoại lệ, cùng Thương Nguyệt Tâm Ngâm trò chuyện qua lại.
“Hoàng thượng a, vì sao không thấy Tâm Ngâm tỷ tỷ đâu?” Vô Ưu hỏi, lại thấy mình nói sai, liền sửa lời: “Không đúng, là Tâm Ngâm công chúa điện hạ, nàng sao không đến?”
Tiểu Bạch cũng phụ họa, “Đúng a, đúng a, nàng ở hậu cung sao? Có thể gọi nàng ra không?”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm chậm rãi nhai nuốt, phong độ nhẹ nhàng, nụ cười nhàn nhạt. Giống như đang đắc ý nói, ta đang đứng trước mặt ngươi, ngươi xem ta có mấy phần giống ngày trước.
Trong miệng lại đáp: “Tâm Ngâm sau khi trở về, liền đi Trích Tinh Cung bế quan rồi, trong thời gian ngắn có thể không ra được, thế này đi, đợi nàng ra, ta sẽ bảo nàng đến tìm hai vị tiểu nữ hiệp, thế nào?”
Vô Ưu, Tiểu Bạch ngẩn người, có chút không hiểu.
“Bế quan, công chúa điện hạ chẳng phải không có linh căn sao? Cũng đâu thể tu hành, sao lại phải bế quan chứ?”
"Cũng là vì không tu hành, nên mới phải bế quan tu hành chứ." Thương Nguyệt Quân Hành mặt không đỏ tim không đập đáp lại.
Vô Ưu cuối cùng cũng chỉ "A" một tiếng, liền không còn tiếp tục về đề tài này. Sư phụ từng nói, có một số chuyện chỉ nên biết đến thế thôi, gặng hỏi đến cùng là rất bất lịch sự.
Yến tiệc tiếp tục, Thanh Diễn quét sạch thức ăn trên bàn, ánh mắt liếc đến những bàn khác. Vô Ưu và Tiểu Bạch theo thói quen đem thức ăn của mình gắp cho tên ngốc lớn này.
“Ca, anh ăn từ từ, toàn là của anh thôi.”
"Lão nhị, có gì mà phải e dè, đều là người một nhà, cứ thoải mái ăn, há miệng to một chút, đúng rồi, cứ lớn như thế, anh xem dạo này em gầy đi rồi.”
Hứa Khinh Chu cũng không ngoại lệ, đem mỹ thực trên bàn mình gắp sang cho Thanh Diễn, vỗ vai tên đại ngốc, chân thành nói: “Ăn nhiều một chút, đang độ tuổi phát triển cơ thể mà.”
Thanh Diễn rất tán đồng gật đầu, trong sự cổ vũ của mọi người, nhiệt tình ăn uống càng dâng trào hơn. Thương Nguyệt Tâm Ngâm thì suýt chút nữa đã cười phun cả cơm, nàng đang nghĩ, Thanh Diễn đã cao to thế này rồi, còn dài thêm nữa, sẽ ra sao đây?
Đến gần lúc hoàng hôn, cơm nước đã no say.
"Tiên sinh, ba vị, các ngươi lại nhìn xem, kia là ai?"
Vừa dứt lời, một nha đầu từ ngoài điện đi vào, cẩn thận quan sát chính là tiểu điếc nữ mà đã cứu ở ngoài thành Ký Châu. Từ ngày tạm biệt ở ngoại thành, mới một tháng thôi mà, gặp lại nha đầu, không khỏi phải lau mắt nhìn. Tiểu nha đầu giờ đã khác trước rất nhiều. Búi một cái tóc, mặc một thân váy trắng, khuôn mặt trắng trẻo hẳn lên, cử chỉ dáng vẻ cũng có mấy phần khuê tú. Bất quá bên hông lại vẫn treo một thanh đoản đao, chính là ngày xưa Hứa Khinh Chu tặng cho nàng. Nhìn như vậy, có thể thấy cuộc sống của tiểu nha đầu trôi qua không tệ, có thể giữ đao ở hoàng cung, địa vị hẳn không thấp. Hứa Khinh Chu trong lòng rất an ủi vì điều này.
Cố nhân gặp lại, tất nhiên là vui mừng, nhất là Tiểu Bạch và Vô Ưu, chủ động đón chào, liền vui vẻ khoa chân múa tay một hồi...
Trong mắt tiểu nha đầu mang theo ý cười, cũng rất vui vẻ. Càng đi tới trước mặt Hứa Khinh Chu, thật sâu cúi đầu. Hứa Khinh Chu khẽ gật đầu, một cái nhìn khích lệ trao đến. Đối với tiểu điếc nữ mà nói, cái nhìn đó đã thắng vạn lời nói.
Lúc này, Thương Nguyệt Tâm Ngâm chủ động hỏi thăm: “Tiên sinh, cùng ta đi dạo được không?"
Hứa Khinh Chu uống cạn ly quỳnh tương. "Được."
Rượu ngon uống cạn, giai nhân mời, tự nhiên là phải đi. Để lại vài người bạn nhỏ, hai người sóng vai, cùng nhau đi ra ngoài điện. Men theo hành lang trong điện, bước trên con đường đá dưới ánh tà dương đang dần khuất. Hoàng cung Thương Nguyệt, ở nơi địa thế cao nhất Kinh Đô, trên đó có núi nhỏ, trên núi có đình các, nơi đây phong cảnh đệ nhất. Đến gần hoàng hôn, ánh nắng đã không còn chói mắt, chân trời ráng đỏ tầng tầng lớp lớp, rực rỡ vô cùng.
Thư sinh và hoàng đế. Ánh tà dương và mây trôi. Gió mát đồng hành, tiếng chuông chiều vang vọng. Trên con đường nhỏ lát đá xanh ngọc, không một bóng người, hai người chậm rãi bước đi.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm không tiếng nói: “Đứa bé kia tâm tư rất nặng, bình thường đều không cười, lúc nào cũng buồn bực, hôm nay cười, xem ra tâm tình không tệ."
Hứa Khinh Chu bình thản nói: "Từ từ sẽ tốt, thời gian là phương thuốc tốt nhất trên thế gian, có thể xoa dịu mọi vết thương, nàng còn nhỏ, vẫn đang chờ đợi mà thôi."
Thương Nguyệt Tâm Ngâm gật đầu, "Ừ" một tiếng, chuyển giọng hỏi: “Ta đặt cho nàng một cái tên, tiên sinh có muốn nghe không?”
Hứa Khinh Chu hứng thú hỏi: “Ồ, nói nghe xem?”
"Mộ Chu." Thương Nguyệt Tâm Ngâm nặng nề nói, sau đó hai hàng lông mày cong cong, khóe môi hơi nhếch, vừa cười vừa nói: "Thương Nguyệt Mộ Chu."
Giọng nói nhẹ nhàng, trong mắt toàn là vẻ đắc ý. Hứa Khinh Chu theo bản năng kinh ngạc, Thương Nguyệt Mộ Chu? Ý gì đây?
“Tiên sinh thấy sao, hay không?”
Ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Hứa Khinh Chu, khóe miệng Hứa Khinh Chu cũng cong lên, hờ hững nói: “Vốn chỉ là dân dã tầm thường, được mang họ Hoàng Thương Nguyệt, đã là đại ân.” Lời nói xoay chuyển, đuôi lông mày khẽ nháy, tiếp tục nói: "Bất quá hai chữ Mộ Chu, nghe có vẻ lại giống như một quân tử.”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm không phủ nhận, kiêu ngạo nói: "Thật sao? Thế nhưng là nàng thích, mà ta cũng thích, ha ha."
Hứa Khinh Chu không quan trọng nhún vai, biểu thị bất đắc dĩ. Đã cả hai người đều thích, thì Mộ Chu vậy.
Hai người cùng nhau đi, sắc trời càng tối, thì tới một cái đình nghỉ chân. Trong đình đặt một chiếc bàn vuông, bày biện hai chiếc ghế, trên bàn để điểm tâm, treo bốn ngọn đèn trường minh. Điểm chút hương hoa cỏ để đuổi muỗi đêm, chuẩn bị canh nóng và trà đặc. Sương mù lãng đãng, hoàng hôn nhuộm màu. Đây là một nửa bức tranh sơn thủy, cũng là đình ngắm cảnh của nhân gian.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm chỉ tay về phía trước đình, cười nói: “Đây là Thưởng Tinh Đình, đứng từ chỗ này nhìn tinh tú, là đẹp nhất, hôm nay thời tiết đẹp, nhất định là có sao đầy trời, ta mời tiên sinh cùng thưởng thức nhé."
“Không biết ý tiên sinh thế nào?”
Hứa Khinh Chu cười nhạt. “Không còn gì vinh hạnh hơn.”
"Mời đi tiên sinh."
"Thánh thượng, xin mời."
Hai người bước vào đình, ngồi đối diện. Xung quanh không một bóng người, tĩnh lặng. Chỉ có trăng thanh gió mát, bầu trời đêm dần lấp lánh.
Thương Nguyệt Tâm Ngâm tự tay rót trà cho Hứa Khinh Chu, không quên nói nhỏ: "Tiên sinh, thời gian qua vất vả cho ngươi rồi, may mà có ngươi, ta mới có thể thuận lợi nắm trong tay toàn bộ triều cục...”
Thời gian cập nhật: mỗi ngày rạng sáng.
Thường 2 chương, ngày nghỉ 3 chương. Gõ chữ, gõ chữ.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận