Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 207: vơ vét của cải.

Chương 207: Vơ vét của cải.
Ngay lúc vô số nho sinh, lưng mang hành lý, chia ly quê hương, lên đường xuôi về Giang Nam, ba tỉnh địa phương cũng đang âm thầm thay đổi. Hai trăm ngàn đại quân đóng ở kinh đô bắt đầu điều động quy mô lớn, công khai tiến vào chiếm đóng các huyện của ba tỉnh. Mặt khác, 100.000 quân đóng tại Sơn Hà Quan cũng được điều đến Dư Hàng, Tiền Đường.
Lực lượng biên phòng cũng tập trung với quy mô lớn ở biên giới giáp với các nước láng giềng. Vừa vào hè, tình hình đã trở nên căng thẳng, khiến nước Vô Trần và Hạo Thiên buộc phải tăng cường quân đội ở biên giới, chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với quân địch, phòng ngừa Thương Nguyệt tấn công bất ngờ.
Luật mới của Hình bộ cũng đang được phổ biến một cách vững chắc, lặng lẽ thâm nhập vào đời sống. Chỉ cần đợi Hứa Khinh Chu ra lệnh, chắc chắn sẽ được thi hành trên toàn bộ ba tỉnh Giang Nam.
Công bộ cũng phát văn chiêu mộ thợ giỏi khắp thiên hạ, với đãi ngộ hậu hĩnh, đến kinh đô nhận chức. Các thợ thủ công lũ lượt kéo đến, người thì vì tiền tài, người thì vì danh tiếng, người thì vì quốc gia.
Lại bộ gấp rút chuẩn bị một lượng lớn quan viên dự bị, điều động học sinh, cử nhân, tài tử ở kinh đô về làm việc tại Hộ bộ để bổ sung nhân sự. Còn các quan lại Hộ bộ thì phần lớn đều vội vã lên đường đến các nơi của ba tỉnh để đăng ký hộ khẩu, lập sổ sách mới, đo đạc lại ruộng đất và định lại khế ước. Việc thuế má cũng được thay đổi.
Có thể nói, Hộ bộ là nơi bận rộn nhất, còn người đau đầu nhất chính là Thượng thư Hộ bộ. Gánh trên vai việc lớn đã đành, lại còn thiếu người, thiếu tiền, khiến công việc chồng chất khó khăn. Cũng may, Hứa Khinh Chu không phải kẻ vung tay quá trán, cũng không bỏ mặc sống chết của người khác. Hắn biết Hộ bộ đang gặp khó khăn nên đã quyên tặng toàn bộ tài sản cá nhân để lấy danh nghĩa quốc khố. Phần lớn số tiền đều là quà cáp gần đây mà hắn nhận được. Số lượng lớn đến mức khiến người khác phải xấu hổ.
Thế nhưng, dù vậy vẫn là không đủ. Bởi riêng việc điều quân lương và chi phí quân sự trong cả nước đã là một con số khổng lồ, chưa kể đến việc thi cử quy mô lớn, các công trình xây dựng lớn và nhiều việc khác cũng cần tiền.
Vậy tiền ở đâu ra? Không có.
Số tiền Hứa Khinh Chu đóng góp chỉ là hạt muối bỏ biển, sao có thể lấp đầy dòng sông lớn. Vì vậy, Hứa Khinh Chu viết thư tâu lên hoàng thượng, rồi hiến kế.
Trong Hoa Thanh Cung, Thương Nguyệt Tâm Ngâm xem thư do Hứa Khinh Chu tự tay viết, cười như hoa mẫu đơn nở rộ vào tháng ba, che miệng cười trộm.
“Tiên sinh, chiêu này của người xấu xa thật.”
“Thẩm Quân.”
“Thánh thượng.”
“Đi thông báo cho tất cả hoàng thân quốc thích, ngày mai vào cung dự yến, trẫm nói muốn làm bữa tiệc gia đình, tất cả phải đến.”
“Đều mời hết sao?”
“Đúng, đều mời hết, không được thiếu một ai.”
“Tuân lệnh!”
Đêm hôm sau, yến tiệc hoàng gia diễn ra đúng hẹn. Trong hành lang, người của hoàng tộc, bốn vị Công khanh cùng một đám người mang dòng máu hoàng thất đều có mặt đông đủ. Tuy không biết thánh thượng có ý gì, nhưng thánh mệnh khó trái, nên bọn họ không dám không đến.
Khi rượu đã ngà ngà, Thương Nguyệt Tâm Ngâm bắt đầu diễn trò. Mắt rưng rưng lệ, vừa đấm ngực dậm chân, vừa than thở quốc khố trống rỗng, hết tiền, vừa tự trách vừa xin tội với trời. Sau đó, nàng tự nhiên nhắc đến việc Hứa Khinh Chu tặng hết gia tài vào quốc khố. Giọng nàng xúc động nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.
“Các vị thúc bá, ta xấu hổ quá, ta là chủ nhân thiên hạ mà lại để người ngoài cứu giúp, quốc khố Thương Nguyệt lại phải để tiên sinh bù vào.”
“Tiên sinh không phải người của tộc ta, cũng có thể vì Thương Nguyệt mà tan hết gia sản, còn chúng ta lại có mặt ở đây uống rượu ăn thịt……”
Lời của Thương Nguyệt Tâm Ngâm như từng nhát dao sắc bén cứa vào lương tâm mọi người. Trong chốc lát, những món sơn hào hải vị trước mặt bỗng trở nên nhạt nhẽo vô vị. Thậm chí có người hận không thể tự tát vào mặt mình, vừa lo lắng vừa xấu hổ.
Thấy thời cơ đến, Thương Nguyệt Tâm Ngâm thẳng thắn đi vào vấn đề chính, bắt đầu thu hoạch.
“Trẫm muốn noi gương tiên sinh, vì kế sinh nhai của muôn dân thiên hạ, vì vận mệnh của đất nước Thương Nguyệt, quyên hết tiền bạc trong cung để sung vào quốc khố. Đồng thời, từ hôm nay trở đi, bổng lộc, chi tiêu trong cung đều giảm một nửa, mọi việc đều phải đơn giản.”
Nói xong, nàng còn nhìn vào bàn tiệc trước mặt và trịnh trọng tuyên bố: “Thêm nữa, từ hôm nay trở đi, ngày nào Thương Nguyệt chưa cải cách thành công thì ngày đó ta sẽ không ăn thịt.”
“Người đâu, dọn hết xuống cho ta.”
Với sự cảm khái dạt dào cùng tài diễn xuất sinh động, các Vương hầu, Công chúa chỉ còn biết nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác như vừa bị sét đánh.
Sắc mặt của họ như ăn phải thứ gì đó khó tiêu. Cảm nhận được ánh mắt chân thành nhưng đầy ẩn ý của thánh thượng, họ hiểu rằng bữa cơm này không hề miễn phí. Đây là Hồng Môn Yến! Ngoại thần làm như vậy thì không nói, nhưng thánh thượng cũng làm như vậy thì họ còn có thể ngồi yên sao? Lại chẳng bị thiên hạ chửi mắng vào mặt, cho là lũ sâu mọt sao? Dù không tình nguyện, nhưng họ vẫn phải lần lượt lên tiếng.
“Thần là Định Viễn Hầu, nguyện noi theo quốc sư, noi theo thánh thượng, hiến một vạn lượng bạc trắng để sung vào quốc khố, dùng cho việc biến pháp, làm cho nước mạnh dân giàu.”
“Lão thần Hàn Quốc Công cũng nguyện ý quyên góp 10 vạn lượng bạc, sung vào quốc khố.”
“Ta Lai Dương, công chúa Thương Nguyệt, cũng nguyện quyên 3000 lượng bạc trắng….”
Các công khanh, vương hầu, các công chúa lần lượt đứng dậy báo cáo số liệu, để thể hiện tấm lòng. Không ai dám ngoại lệ, lại còn có không ít người âm thầm so sánh hơn thua nhau, cố gắng lấy lòng bệ hạ để thấy mình có “tấm chân tình”.
Yến tiệc kết thúc viên mãn, các vương hầu ra khỏi hoàng cung, tại góc khuất không người, đều hùng hổ tiến về phủ đệ.
“100.000 lượng bạc a, bữa cơm này đúng là bữa cơm đắt nhất ta từng ăn, cũng là bữa cơm ấm ức nhất.”
“Haizzz... Ta biết ngay, đang yên đang lành lại thiết gia yến, thì ra là đang chờ bọn mình ở đây.”
“Ai... Tiểu Thánh nhà ta ngày càng giỏi hơn, chiêu này thực sự không ai giải được.”
“Chiêu trò xấu xa này, không cần nghĩ cũng biết là do tên vong ưu tiên sinh nghĩ ra, đáng ghét cái lũ đọc sách, quá gian xảo!”
Không dám oán thán ở trước mặt thánh thượng, cũng chẳng dám mắng thánh thượng, bọn họ chỉ có thể nguyền rủa Hứa Khinh Chu trong lòng. Dù sao thì một bữa cơm đã ngốn hết bao nhiêu là bạc trắng. Thử hỏi trên đời này, có bữa cơm nào đắt hơn, có cửa hàng nào đen tối hơn thế không? Ai ai cũng hận không thể bị lột sạch, ai cũng đầy bụng oán khí. Đương nhiên, cũng rất hợp tình hợp lý.
Trong hoàng cung, thủ tịch công công hớn hở báo cáo:
“Thánh thượng, lão nô vừa tính sơ qua, các hoàng thân đã quyên góp tổng cộng 140 vạn lượng bạc, ngoài ra còn có 1 vạn lượng hoàng kim.”
“Chúc mừng thánh thượng, chúc mừng thánh thượng!”
Thẩm Quân đứng bên cạnh sớm đã trợn tròn mắt, nghe thấy con số này lại càng ngây ngẩn, chỉ thốt ra ba chữ:
“Nhiều như vậy sao?”
Một bữa cơm mà có cả triệu bạc. Thương Nguyệt Tâm Ngâm nhếch môi cười, đuôi mày cong lên.
“Tiền của thiên hạ, lấy từ dân, phải trả lại cho dân.”
“Không sai, đúng như ta nghĩ, Thẩm Quân.”
“Bệ hạ có gì sai bảo.”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm cười híp mắt nói: “Một lát nữa, ngươi hãy cho người làm theo danh sách đã đăng ký, đi đốc thúc bọn họ mau chóng chuyển tiền đến Hộ bộ, tiên sinh bên kia còn đang chờ dùng.”
Thẩm Quân gật đầu thật mạnh: “Mạt tướng hiểu rồi.”
Khóe môi Thương Nguyệt Tâm Ngâm nhếch lên cao hơn, cười ranh mãnh: “Còn nữa, ngươi nghĩ ra một bản danh sách, dựa theo số tiền quyên góp, xếp thứ tự rồi dán đầy kinh thành, để tất cả người dân kinh đô đều thấy.”
Thẩm Quân ngơ người, nhất thời không hiểu ý, tò mò hỏi: “Bệ hạ, cái này…”
Thương Nguyệt Tâm Ngâm không quan tâm, cắt ngang lời hắn, đứng dậy cất bước đi ra ngoài, giọng nói lảnh lót vang vọng: “Không nên hỏi những gì không nên hỏi, cứ làm theo là được.”
Thẩm Quân nhìn Thương Nguyệt Tâm Ngâm rời đi, lòng hiếu kỳ khiến hắn gãi đầu gãi tai.
“Sao ta cảm thấy bệ hạ ngày càng giống tiên sinh vậy? Chẳng lẽ là ảo giác?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận