Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 572: 100 triệu linh uẩn giá trị.

Chương 572: Giá trị 100 triệu linh uẩn.
Nơi sâu trong sa mạc, cơn gió vẫn thổi, thiếu niên vẫn đứng trong gió, đám mây đỏ trên đỉnh đầu vẫn y nguyên, chỉ là tiếng sấm dường như nhỏ hơn rất nhiều.
Có lẽ là mệt, hoặc có lẽ vì lý do khác.
Dưới chân thiếu niên là một tảng băng lớn, trên băng lại chồng một đống đá lửa. Đá chồng lên đá. Thiếu niên đứng ở trên cùng.
Thiếu niên bày một tiểu trận, tiểu trận kia trị giá 50.000, vách trận có thể ngăn gió cát, cũng có thể che bớt ồn ào.
Trên đó bày một cái bàn, dưới chân trải thảm, trên bàn có rượu có trà, còn có trái cây điểm tâm.
Hai khung cảnh hoàn toàn khác biệt, cho thấy chuyện này không tầm thường. Hắn không đến để đánh huyễn thú, mà là đến định cư. Không đúng, càng giống như treo máy.
Hắn uống trà. Lôi Trì đánh quái. Hắn uống rượu. Lôi Trì vẫn đánh quái. Hắn đọc sách. Lôi Trì vẫn đánh quái. Hắn không sợ Lôi Trì lười biếng, bởi vì tảng băng dưới đáy rất mạnh, nếu có huyễn thú thực sự đột phá phòng ngự của Lôi Trì, thì cũng sẽ bị đóng băng thành một khối điêu.
Cho nên. Hứa Khinh Chu rất an nhàn.
Linh bài trúc bên hông, từ một triệu, biến thành năm triệu, rồi mười triệu, hai mươi triệu, ba mươi triệu.... năm mươi triệu. Hứa Khinh Chu đã tính qua. Lên nhanh quá, mỗi ngày hắn kiếm được hơn 3 triệu. Không phải Lôi Trì yếu mà là quái ra hơi chậm, nếu không hắn nhất định kiếm nhanh hơn.
Mà hắn không cần làm gì, chỉ cần khống chế tảng băng dưới chân, ở trên sa mạc này xoay vòng là được.
Này chẳng phải. Trên hệ thống của hắn, số ngày Giải Ưu chỉ mới hơn 30 ngày, mà giá trị làm việc thiện đã đạt 90 triệu. Vài ngày nữa, sẽ được 100 triệu. Thật dễ dàng, quá dễ dàng.
Thi thoảng liếc bảng xếp hạng kia, thứ hai vẫn là Tiểu Bạch, chỉ là giá trị linh uẩn kia rất thảm, chỉ hơn sáu ngàn. Thành Diễn 4000, Suối Mây 4000, Vô Ưu cũng 4000. Sau đó là lão Lục Kiếm Lâm Trời, chỉ có 2000, càng thảm hại hơn.
Tính ra, một năm cũng chỉ được 20.000, à, một trăm năm ngược lại cũng đủ một triệu. Về phần phía sau thì thật là thảm, Hứa Khinh Chu nhìn thoáng qua, nếu mọi chuyện diễn ra bình thường như vậy, thì trong một trăm năm, Top 100 cũng có thể kiếm được Tiên Trúc Chi Diệp. So với sử sách ghi chép thì nhiều hơn nhiều. Cho nên, chắc chắn sẽ không chỉ có như vậy được. Phía sau nhất định có biến động thôi, tàn sát lẫn nhau? Có lẽ vậy.
Nhưng mà hắn đang suy nghĩ. Có thật khó như vậy sao? Hình như thực sự khó khăn, dù sao đâu phải ai cũng có thể treo máy được.
Hắn cũng không định quay về. Dù sao chạy tới chỗ này một chuyến, thực sự không dễ dàng. Đằng nào cũng chẳng tốn mấy thời gian, thì làm một lần cho xong luôn. Tiết kiệm công mình chạy đi chạy lại. Về phần giá trị làm việc thiện, cũng không cần vội, đợi hắn trở lại Tiên Trúc Lâm, hơi xuất thủ một chút, chẳng phải là kiếm tùy tiện hay sao.
Mà lại, Giải Ưu trong này, chắc chắn đơn giản thôi, những chuyện người khác lo, hắn không cần muốn, cũng chẳng cần nhìn, cũng đoán ra được. Tuyệt đối là Tiên Trúc Chi Diệp không thể thoát. Cũng tức là 1 triệu giá trị làm việc thiện.
Có thể nói như vậy, về cơ bản toàn bộ là mua bán không vốn, trực tiếp chơi miễn phí là xong. Hắn có thừa cách, để họ có được một triệu linh uẩn, mà không cần tốn một đồng nào. Dễ thôi. Chắc chắn là muốn kiếm đầy bồn đầy bát rồi.
Lại qua mấy ngày nữa. Nhìn xem trên Tiên Trúc bài, con số mắt thấy là phải hơn ức linh uẩn giá trị, Hứa Khinh Chu buông sách trong tay, dụi mắt thấy hơi nhức. Nhỏ giọng lẩm bẩm. “Xem ra nhanh thôi, có thể về rồi.”
Uống một ngụm trà, nhìn lại đường đã qua, không khỏi hồi tưởng lại cuộc hẹn với Tiên. Tiên đánh cược với mình, trăm năm sau, mình có còn là mình hay không. Thực ra vấn đề căn bản, đơn giản chỉ là, thân ở mảnh đất thị phi như thế, Hứa Khinh Chu có thể giữ được sơ tâm, có còn có thể như ở Hạ Tứ Châu lúc bình thường, chỉ làm việc tốt, không hỏi tương lai. Có còn có thể lấy ân báo oán. Đối mặt tranh giành, cạnh tranh, đối kháng, sự khác biệt chủng tộc, quần thể khác biệt, hết thảy có bị thay đổi hay không. Đi trong vũng bùn, có thực sự không ướt giày, không bị nước bùn bắn vào người? Đối diện nguy hiểm vô định cùng nghi kỵ, đối diện lòng tham cùng nhân tính, liệu mình có còn có thể giống như thường ngày?
Tiên cược, Hứa Khinh Chu sẽ làm người quân tử, chỉ lo thân mình quân tử, không để bản thân rơi vào cảnh tường sắp đổ. Còn Hứa Khinh Chu cược, bản thân sẽ vẫn là Thánh Nhân, kiêm tể thiên hạ Thánh Nhân, đối diện tất cả sẽ giữ đạo đức, không nhường ai.
Thực ra, thắng bại đã định khi chưa bước chân vào mảnh đất này, Hứa Khinh Chu đã thắng, vì hắn có hệ thống. Vật này vốn áp đảo toàn bộ Hạo Nhiên, thậm chí cả sự vĩnh hằng phía trên, chỉ cần Hứa Khinh Chu còn có thể sử dụng nó để làm việc thiện tích đức, làm người Giải Ưu, vậy thì Hứa Khinh Chu vĩnh viễn không thể nào chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
Huống chi, khi tiến vào thế giới này, Hứa Khinh Chu phát hiện bản thân quá mạnh, mạnh đến đáng sợ. Tựa như có thể chúa tể cả vùng trời đất này.
Có được sức mạnh như vậy, Hứa Khinh Chu có thể làm rất nhiều chuyện, ít nhất hắn có thể dễ dàng ngăn chặn các thế lực bốn phương.
Hắn sờ cằm, nheo mắt. “Nếu như ta có thể mang mấy triệu người ra khỏi bí cảnh Tiên Trúc này, thì thiên hạ này sẽ phản ứng thế nào nhỉ?” “Tiên nhất định sẽ rất khiếp sợ?” “Ừm… ta nên để ngươi làm chút gì đó, phải nghĩ ngợi mới được.” Thiếu niên thư sinh từ đầu đến cuối luôn tin tưởng vững chắc rằng, chỉ có hoàn cảnh bình yên ổn định, mới thích hợp để con người sinh tồn và phát triển. Bí cảnh Tiên Trúc bình yên, sẽ có nhiều người kiếm được Tiên Trúc Chi Diệp hơn so với những lần ra khơi ở Nam Hải trong loạn thế.
Và hắn đã nảy sinh ý tưởng…
Ngày hôm đó. Trong bí cảnh Tiên Trúc, sau cái tên Hứa Khinh Chu, giá trị linh uẩn đột phá 100 triệu, và dừng lại ở đó.
Mà có người tính toán rồi. Từ lúc mở cửa tiến vào, mới chỉ hơn 40 ngày thôi.
Nhưng mà, thư sinh kia đã phá ức.
Trong khi phần lớn mọi người còn quanh quẩn ở ba con số. Hứa Khinh Chu. Đã trở thành tỉ phú.
Sự khác biệt giữa người với người, ở đây, rõ ràng như vậy.
Vì điều này, bên trong Tiên Trúc Lâm, người và yêu, chắc chắn sẽ lại bùng nổ một trận xôn xao.
"100 triệu 3." "Không tăng nữa, lạ thật...." “Chắc là đầy rồi.” “Tê.... chẳng lẽ phá ức rồi thì không tăng?” “Rất có thể.” “Phát điên mất thôi.”
Đúng vậy. Bọn họ dần dần phát hiện, khi giá trị linh uẩn của Hứa Khinh Chu đột phá 100 triệu thì liền dừng tăng. Tựa như đã đến điểm giới hạn. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của họ, chân tướng chỉ có mình Hứa Khinh Chu biết được.
Nhưng mà. Có một điều có thể xác định, thiếu niên kia đã tạo ra kỷ lục, tạo ra truyền kỳ. Mà lại. Bọn họ có thể thấy trên bản đồ, vị trí của thiếu niên kia, đang dần tiến về Tiên Trúc Lâm. Hắn sắp trở về, sắp khải hoàn.
Và sự thật đúng như họ suy đoán, Hứa Khinh Chu phát hiện khi giá trị linh uẩn đạt 100 triệu, dù cho Lôi Trì trên đầu hắn vẫn đang giết huyễn thú, thì cũng không thấy giá trị linh uẩn tăng thêm nữa. Về điều này, Hứa Khinh Chu cũng có chút mờ mịt, vừa định hỏi hệ thống: "Nghĩa phụ, đây là tình huống như thế nào?"
Ngay lập tức. Trong đầu có một giọng nói khác vang lên: [Đầy rồi.]
"Đầy?" [Đúng vậy, đạt tới giới hạn rồi.] “Hả....” Hứa Khinh Chu hơi sững sờ, nghĩ thầm, lẽ nào cái này còn có thuyết pháp về cấp độ tối đa?[Nếu không thì sao? Với lại, ngươi cũng không thể tiếp tục cày được nữa, để cho ngươi cày kiểu này thì người khác thật không có phần chơi nữa.]
“Có ý gì?” Hứa Khinh Chu mờ mịt. [Cắt…rách chuyện, nhưng mà nói cho ngươi biết cũng không sao, ngươi nghe cho kỹ........]
Bạn cần đăng nhập để bình luận