Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 222: nhập thu ba kiện đại sự.

Chương 222: Ba việc lớn khi vào thu. Sau khi hai người đi, Hứa Khinh Chu chắp tay sau lưng, ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy một chiếc lá dâu chao đảo rơi xuống, đậu vào đáy mắt. "Gió nổi rồi, vào thu —" Mùa thu đến, lặng lẽ không một tiếng động. Giang Nam lại đón nhận ba việc lớn. Việc lớn đầu tiên chính là, Kinh Đô An Hòa Phường, nơi mà dân lang thang ngõ hẻm vẫn hay lui tới, có tin đồn muốn xây lại, mà lại vào ngay ngày thông báo, đã bắt đầu khởi công. Người phụ trách việc này chính là một kiếm khách cụt một tay, cũng là người mà phần lớn dân lang thang ngõ hẻm biết đến - Ninh Phong. Người mới của chức vụ Công bộ Thị lang. Thông cáo gửi ra ngoài viết như thế này. An Hòa Phường được trùng kiến, do ba đại thế gia bỏ vốn, Công bộ đứng đầu, vì những người ăn xin không nơi nương tựa trên thiên hạ xây dựng lại mái nhà. Sau khi xây xong, phàm là những hài tử không nhà không cửa trên thiên hạ, đều có thể đến An Hòa Phường định cư. Từ hôm nay, An Hòa Phường dựng một trăm lều cháo, đặt vững chãi như bàn thạch, phàm là hài đồng dưới 15 tuổi, đều có thể ăn cháo miễn phí. Cung cấp cả ngày. Phàm là người trên 15 tuổi, vô luận nam nữ cũng có thể đăng ký vào Công bộ làm công nhân, có tiền lương, bao ăn ở, người không nhà để về được ưu tiên tuyển. Lúc thông cáo vừa công bố, lòng người lang thang ngõ hẻm hoang mang, những đứa trẻ lang thang trong lòng vừa sợ hãi, vừa lo lắng. Vào thời điểm chúng đã mất đi tất cả, có thể nói chúng không có bất cứ niềm tin nào vào quan phủ, chúng không tin pháp luật, càng không tin công lý. Đương nhiên cũng không tin cái gọi là lời hứa của vị quốc sư kia. Sau khi trùng kiến, nơi này sẽ là ngôi nhà mới của bọn chúng, theo chúng nghĩ, lời như vậy, đều là lừa bịp. Quạ trên đời vốn một màu đen, quốc sư kia cũng thế thôi, không có gì khác biệt. Thế nhưng khi bọn chúng nhìn thấy những lều cháo dựng lên, đến khi thật sự ăn được cháo nóng hổi, thì bọn chúng đã dao động. Phần mềm yếu trong lòng vào khoảnh khắc ấy đã dần dần bị đánh tan. Thần sắc trong mắt bọn chúng thay đổi, ánh mắt nhìn thế giới cũng đổi khác. Ngày đầu tiên, bọn chúng ăn cháo miễn phí, hung hăng hống hách, ngày thứ hai, bọn chúng vẫn ăn cháo miễn phí, thì đã trở nên âm thầm, nhỏ bé hơn. Ngày thứ ba, bọn chúng vẫn ăn cháo miễn phí, miệng thì nói đây đều là âm mưu của triều đình. Mãi đến ngày thứ tư, ngày thứ năm... Bọn chúng không nói gì nữa. Bởi vì ngọn lửa hy vọng đã được thắp lên, cháy hừng hực trong lòng bọn chúng. Bọn chúng vẫn lo lắng, lo lắng ngọn lửa hy vọng này bị dập tắt, cho nên bọn chúng muốn giữ lấy phần hy vọng này. Lần này, hình như thật không giống lúc trước, vị quốc sư kia hình như cũng rất khác, ít nhất hắn đã thật sự cho bọn chúng ăn no rồi. “Hắn có thể cho chúng ta ăn no, vậy tại sao lại không thể cho chúng ta một ngôi nhà?” Bọn chúng bắt đầu thỏa hiệp, bắt đầu thả lỏng cảnh giác, những người lớn tuổi thì bắt đầu đăng ký, gia nhập công việc xây dựng, người nhỏ tuổi cũng đi theo, muốn vì ngôi nhà trong mơ, góp một phần sức lực. Bọn chúng khát khao một ngôi nhà, có thể ăn no, có thể che mưa gió.... Trước kia đó là hy vọng xa vời, giờ phút này giống như đang ở trước mắt, chỉ cần đưa tay, là có thể nắm lấy dễ như trở bàn tay. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, toàn bộ An Hòa Phường đã bắt đầu chuyển động. Công bộ ra quân, tiền bạc đã được rót vào, tuy gặp gió thu nổi lên, nhưng lại là một khung cảnh khí thế ngút trời. Khắp nơi có thể thấy đám trẻ con choai choai, mình trần cánh tay, dưới gió lạnh vẫn mải miết vung vẩy mồ hôi, làm việc quên cả trời đất. Ngay cả mấy đứa trẻ con cũng tham gia vào, dù sức mọn, nhưng vẫn không ngừng cố gắng. Chuyện An Hòa Phường, cũng giống như lá thu, theo gió bay khắp Giang Nam. Bách tính nghe xong đều kinh hãi, xây dựng một phường đất, an trí trẻ mồ côi thiên hạ, chuyện như vậy, chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Nhưng hết lần này đến lần khác, chuyện như thế, lại thật sự diễn ra ở Kinh Đô. Đối với quốc sư, Vong Ưu tiên sinh, vào khoảnh khắc này, dân chúng tầm thường đã có nhận thức mới. Mà đối với việc biến pháp, càng tràn đầy lòng tin. Thử hỏi, ngay cả trẻ mồ côi trên thiên hạ mà triều đình còn đặt trong lòng, vậy việc phổ biến tân pháp, thì có thể nào mà hỏng được chứ? Những ý kiến phản đối cũng giảm đi rất nhiều, dân chúng bí mật cũng bắt đầu ca tụng lên những vị quan mà trước đây họ từng chán ghét. Nhân đà này, tân luật bắt đầu chính thức phổ biến ở ba tỉnh Giang Nam. Cuộc cải cách toàn diện bắt đầu, quan lại Hình bộ người sau nối tiếp người trước, chấp hành tân pháp. Kỹ viện, thanh lâu bị ép chuyển đổi, chỉ được bán nghệ, không được bán thân. Từng tấm văn tự bán mình bị xé nát, thành tro bụi trong một ngọn lửa. Từng nữ tử phong trần khôi phục lại thân tự do. Các nàng có thể chọn ở lại, cũng có thể chọn rời đi. Cũng có thể tiếp nhận điều phối của Hộ bộ, được thống nhất đưa đến An Hòa Phường. Ở đó, các nàng có thể có được công việc, chăm sóc những đứa trẻ. Nấu cơm, giặt quần áo, là thân tự do, có tiền công, được người tôn trọng. Những đứa trẻ ở đó, đều là trẻ ăn xin, người đáng thương với người đáng thương, ai còn có thể cười nhạo ai được nữa? Có người chọn cách thứ nhất, ở lại bán nghệ, ngồi nhìn kỹ viện suy tàn. Có người chọn cách thứ hai, đến những nơi không ai biết, ý đồ quay về cuộc sống ban đầu. Mà những người phụ nữ cùng cảnh ngộ không nhà để về lại chiếm đa số, các nàng chọn cách thứ ba. Các nàng cũng khát vọng có một ngôi nhà, mà quốc sư nói, An Hòa Phường có thể trở thành nhà mới của các nàng, nơi đó có chỗ để các nàng an cư lạc nghiệp. Từng tốp từng tốp nữ tử được đưa đến An Hòa Phường, một quần thể xã hội mới, đang từ từ trỗi dậy trên những mảnh đổ nát. Các nàng hướng về phía mặt trời, rạng rỡ hơn cả hoa hướng dương. Các nàng đón làn gió mát, nhiệt liệt mà cũng rất nồng nàn. Các nàng tràn đầy chờ mong về tương lai, tự tin ngập tràn. Các nàng mang ơn vị tiên sinh, xuất phát từ đáy lòng. Ba tỉnh cấm sòng bạc, không chỉ có vậy, còn tịch thu toàn bộ vàng bạc từ sòng bạc, sung công vào quốc khố. Lại còn chém đầu một đám lớn những kẻ có hành vi xấu xa, lúc đó báo lên số lượng, có tới hơn vạn người. Vì số lượng quá lớn, Hình bộ không ai dám quyết, cuối cùng vẫn phải tìm đến Hứa Khinh Chu. Hứa Khinh Chu không hề nghĩ ngợi, vung bút lớn một cái, viết một chữ. “Chém.” Một nét bút rơi xuống, vạn đầu người rơi xuống đất, không có bất cứ thương lượng nào. Một nét bút này, chém tan mộng toàn bộ Thương Nguyệt, khiến cho thiên hạ hốt hoảng. Tân luật nhất thời bị mang theo tên thuyết pháp “hổ lang chi luật”. Một nhát chém này, đánh thức bách tính Thương Nguyệt, đến nay không ai dám có ý nghĩ mở sòng bạc nữa. Mà những người này, cũng trở thành vong hồn đầu tiên dưới đao của biến pháp. Thương Nguyệt Tâm Ngâm từng hỏi Hứa Khinh Chu, tại sao những người này đều phải giết. Hứa Khinh Chu chỉ nói một câu, có một số người không thể không giết. Thứ nhất, cờ bạc gây nguy hại còn lớn hơn cả vàng, nhất định phải để thế nhân biết, thế nào là ranh giới cuối cùng. Thứ hai, muốn để những người trong lòng vẫn còn may mắn, bỏ đi ảo tưởng, thu hồi tất cả những ý nghĩ không thiết thực. Thứ ba, những tay chân có tên trong danh sách cũng được, ông chủ cũng vậy. Kẻ nào mà chẳng là côn đồ lưu manh, hung thần ác sát. Đem một đám ác bá như vậy thả ra xã hội, dù có ném đi đâu, cũng là không có trách nhiệm với người khác. Trực tiếp chém sạch sẽ, vĩnh viễn trừ hậu họa. Hoặc là không làm, làm thì phải làm cho tuyệt. Với việc này, Thương Nguyệt Tâm Ngâm giơ ngón tay cái lên, khen tiên sinh, mưu tính sâu xa, dụng tâm lương khổ. Ba tỉnh phổ biến tân luật, tuy chưa thấy hiệu quả quá lớn, nhưng lại rút được hai ngọn núi vàng, bạc và sòng bạc. Hứa Khinh Chu tin tưởng, chỉ cần thời gian dài thêm chút nữa, nhất định sẽ thấy được hiệu quả. Hiện tại còn cần phải cho thời gian thêm một chút thời gian, không thể gấp được. Còn về chuyện thứ ba, đó chính là kỳ thi đại học đã đến, người đọc sách từ khắp bốn phương tám hướng tề tựu về Kinh Châu, một buổi tiệc lớn dành cho các học sinh, sắp được mở ra tấm màn cuối cùng. Giữa trưa, Hứa Khinh Chu đang phê duyệt tấu chương, ngoài cửa vội vã có người vào báo. "Quốc sư, Lễ bộ Thượng thư cầu kiến." Hứa Khinh Chu dụi dụi mắt, nói, "Tuyên." “Tuân lệnh!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận