Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 674: thanh đăng một chiếc

Sao dày đặc tĩnh mịch, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng một bên trời.
Bờ biển Nam Hải ở một nơi nào đó.
Một chiếc đèn lồng xanh lại được thắp lên, ánh đèn chỉ một màu xanh biếc, nói cũng lạ, không có điểm tựa nào mà vẫn cứ lơ lửng giữa không trung.
Gió sau nửa đêm rất lớn, nhưng chiếc đèn lơ lửng trên trời lại không hề lay động, mặc gió lớn gào thét, ánh sáng của nó vẫn luôn ổn định.
Dưới ánh đèn, trên mặt đất đầy cỏ khô, kê một chiếc bàn, bàn không lớn, vuông vức bốn thước, có màu đen.
Trước bàn có một người trẻ tuổi đang ngồi.
Dưới ánh trăng và ánh đèn lồng xanh, có thể thấy người trẻ tuổi kia trắng bệch tái nhợt, vành mắt thâm quầng, trông ốm yếu, hơi thở mong manh, cứ như chỉ cần ai đó nhẹ nhàng chạm vào, là sẽ mất mạng ngay vậy.
Nhưng người trẻ tuổi lại mặc một bộ y phục màu đỏ chót, khi gió thổi qua, ống tay áo hồng y phấp phới trong gió, nhìn cứ như khiến người ta hoảng sợ.
Giống như một con quỷ.
Lệ quỷ.
Khóe mắt trái của người trẻ tuổi có một nốt ruồi lệ, rất dễ thấy.
Một mái tóc dài tới eo, tay cầm một cây bút thon dài.
Đang chống cằm suy tư.
Nói về người trẻ tuổi, dung mạo trông rất giống một cô nương, nhưng ngực lại bằng phẳng.
Thoáng chốc thật khó mà phân biệt được là nam hay là nữ.
Chỉ thấy người trẻ tuổi lẩm bẩm điều gì đó, nhưng gió quá lớn, tóm lại là nghe không rõ.
Một lúc lâu sau.
Người trẻ tuổi hồi phục tinh thần từ suy nghĩ, mở cuốn sách bìa đen trên bàn ra, cầm bút ghi chép.
Sách không lớn.
Giống như sách thông thường.
Mở một trang ra thì thấy sách đã được viết quá nửa, chữ chi chít.
[Ghi chép: Hạo Nhiên nhất ba lục kỷ nguyên, năm 159.513, mùa thu, Yêu tộc Thánh Nhân Bạch Lang chết, bị sét đánh, đáng tiếc, đẹp trai thật đấy.]
[Ghi chép: Hạo Nhiên nhất ba lục kỷ nguyên, năm 159.522, mùa hạ, Nhân tộc, Giang Vân Bạn cũng đã chết.]
[Thật bất ngờ, nó thế mà chết tại Phàm Châu, lúc đó ta không thấy, ừm... theo bản năng suy đoán, khả năng tự tử lên tới 60%, dù sao nàng ta yêu Bạch Lang sâu đậm như vậy, cảm động ghê.]
[Bất quá, Tô Thí lại bỏ rơi nhiệm vụ, không trông coi Linh Hà độ tử tế, trong lòng vẫn còn chuyện riêng, nhét người vào, thái độ quá mức tồi tệ, nhất định phải nhớ kỹ, đợi mà thanh toán, theo ta đề nghị là một kỷ nguyên, không thể để cho lão già đó ở chỗ sông Linh độ trực canh nữa....]
[Đầu này, thế gian khó hiểu, không muốn ghi chép thời gian, mấy ngàn năm liền ra hai vị Thánh Nhân, còn chết hết, phiền phức, Nam Hải mau mở ra đi.....]
[Ghi chép: Hạo Nhiên nhất ba lục kỷ nguyên, tròn năm 160.000, Phệ Nhật, tốt quá, Nam Hải lại mở, lần này có rất nhiều người trẻ tuổi, chất lượng bình thường, cũng như lần trước, ừm...lại gặp ba lão bất tử đó, thật sự rất biết sống.]
[...Ta che trời, người trẻ tuổi từ Tứ Châu tới, thật lắm tiền, bình thường thôi mà đẹp trai, có cả một con thuyền rất lớn, còn có mấy tiểu bối cũng không tệ.]
[Không đúng, có một tên là Kim Ô chuyển thế, bất quá chỉ là bán tàn thể, nhưng chẳng phải Kim Ô đều diệt vong hết rồi sao? Khiến người ta phải chú ý nha......]
Người trẻ tuổi cầm bút, vừa bắt đầu viết, theo ngòi bút di chuyển, từng nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp nhảy nhót trên giấy.
Hạ bút, âm thanh xuân bước xâm chiếm lá, viết là:
[Ghi chép: Hạo Nhiên nhất ba lục kỷ nguyên, năm 160.100, cuối thu, lần thứ mười sáu Nam Hải mở ra.]
[Kinh ngạc!]
[Các ngươi chắc chắn không đoán được có bao nhiêu người quay về đâu?]
[Hơn 140 vạn, ròng rã hơn 140 vạn người, mẹ ơi, thiếu chút nữa dọa chết ta.]
[Số người có được tiên trúc chi diệp hơn sáu ngàn.]
[Ba lão đầu kia chắc đều choáng váng rồi, đương nhiên, ta cũng thấy choáng.]
[Hạo Nhiên vạn vạn năm không có biến động lớn đến vậy, ta không biết trong đó xảy ra chuyện gì, bất quá ta nghĩ, kỷ nguyên này có lẽ sắp xong đời.]
[Ta chứng kiến một khoảnh khắc mang tính lịch sử, ngày hôm đó não hải, kinh động cả trời đất.]
[Có một thư sinh tên là Hứa Khinh Chu cũng đi ra.]
[Hai lần kinh ngạc.]
[Thiếu niên này có được lá trúc tiên, điểm chính, không chỉ một mảnh.]
[Tiên trúc tiết cũng có.]
[Ngươi cho là xong rồi sao?]
[Không.]
[Còn có cả măng trúc tiên, điên rồi, đúng là điên thật rồi, hắn thế mà còn dám đào cả măng trúc tiên lên.]
[Súc sinh!]
[Nghiêm trọng hoài nghi, gia hỏa này đã cướp đoạt cả tiên trúc.]
[Ta đã động lòng, thiếu chút nữa đã ra tay đoạt lấy, quá giàu, cũng may, lý tính đã chiến thắng xúc động, ta đã nhịn được.]
[Dù sao, ta chỉ là người hỏi chuyện nhân gian, đó là giới hạn cuối cùng của ta.]
[Đã đánh dấu trọng điểm thư sinh.]
[Thiếu niên có thể là một biến số, nhưng bây giờ, hắn còn rất yếu, cửu cảnh, không ảnh hưởng đến cục diện chung....]
[Còn nữa, trên người thư sinh đó có khí tức của con chim lớn kia, Chu Tước được người cứu, cũng là thư sinh này làm, bất quá may mắn là còn chưa ấp.]
[Có thể cứu vãn được!]
[Nghĩ không ra, hắn đã làm thế nào nhỉ, có lẽ đây chính là khí vận chi tử, gánh chịu khí vận thiên địa mà sinh.]
[Không chỉ có khí vận Hạo Nhiên, rất có thể còn có khí vận Vĩnh Hằng.]
[...Nơi này lược bỏ một vạn chữ...]
[Tổng kết: Lần thứ mười sáu Nam Hải mở ra, ta chứng kiến lịch sử.]
Đến đây, người trẻ tuổi đặt bút xuống, thở ra một hơi thật dài, gương mặt ốm yếu có vẻ càng thêm tiều tụy.
Viết liền mấy tờ, người trẻ tuổi dừng bút, xoa xoa cổ tay, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đột nhiên.
Trong mắt ngưng tụ lại, vội vàng cầm bút viết tiếp.
[Thủ tiên thụ tiên, không tuân thủ quy củ, lại còn đánh bạc với người, quá đáng, so với sói con trộm lá tiên thụ còn quá phận hơn, nhớ kỹ!]
Đến đây.
Khóe miệng người trẻ tuổi hơi nhếch lên, lông mày cũng giãn ra, thoáng nở một nụ cười nhạt.
Hài lòng ngắm nhìn chữ mình vừa viết.
Thu bút, gấp sách lại.
Ngước nhìn bầu trời, khẽ thì thầm một câu.
“Hứa Khinh Chu, thú vị đấy.”
Rồi đứng dậy, hồng y lay động, chiếc bàn nhỏ biến mất.
Người trẻ tuổi mặc hồng y quay người đi vào màn đêm, ngọn đèn lồng xanh như hình với bóng, vẫn luôn treo trên đỉnh đầu.
Từ từ bị màn trăng che phủ.
Người trẻ tuổi đi trên mặt đất.
Không thấy nửa điểm dấu vết, người trẻ tuổi vừa ngồi trên bãi cỏ, cỏ khô cũng không hề bị ép xuống dù chỉ một chút.
“Hắn” cứ như chưa từng đến, không để lại nửa điểm dấu tích.
Hay là nói.
Vừa rồi tất cả chỉ là một trận ảo giác, Hoàng Lương nhất mộng mà thôi.
-----
Trên đường về Hoàng Châu.
Trên cột buồm của Thần Vân Chu, tiên và Hứa Khinh Chu vẫn ngồi đó, cô nương vẫn tiếp tục uống rượu, không biết đã uống bao nhiêu hũ.
Câu chuyện của thư sinh cũng đi vào hồi kết.
Từ lúc bắt đầu chỉ đơn giản, đến việc sau này thống nhất Bát Hoang Tứ Châu, xây nên một tòa hùng thành, cho đến cuối cùng ly biệt mộ cô, cáo biệt Trúc Linh.
Hứa Khinh Chu đã nói hết những gì có thể và nên nói.
Thư sinh vốn dĩ kể chuyện rất hay.
Qua lời miêu tả sống động của hắn, tiên cứ như đang đích thân trải qua, cùng thư sinh vượt qua trăm năm.
Câu chuyện và thời gian có sự khác biệt.
Thời gian trôi đi phẳng lặng, nhưng câu chuyện lại trầm bổng lên xuống.
Hứa Khinh Chu không chỉ kể lại những việc đã xảy ra, mà còn giải thích tại sao hắn lại làm như vậy, không quên thêm một chút cảm ngộ cá nhân.
Tiên nghe từ đầu đến cuối, trầm mặc không nói một lời, chỉ có uống rượu và cau mày.
Có rất nhiều chuyện trong đó, đủ mọi điều, tiên không tài nào hiểu được, cũng không hiểu vì sao Hứa Khinh Chu lại làm như vậy.
Cho nên.
Nàng hỏi thư sinh, tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện cứu họ, mang tất cả họ ra ngoài.
Hứa Khinh Chu nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói với cô nương.
“Bởi vì, ta là người tốt mà!”
Tiên nghiêng đầu, trợn mắt, đúng là không thể phản bác được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận