Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 598: giảng đạo lý......

Chương 598: Giảng đạo lý......Thư Tiểu Nho tất nhiên là không tin, ngón tay cách không chỉ vào quyển sách trống không, hỏi: “Trên kia viết cái gì?” Hứa Khinh Chu liếc qua trang sách, rồi nhìn cô nương, nhếch mép cười một tiếng, “Muốn biết?” “Ừ.” “Mộng tưởng.” “Mộng tưởng?” Hứa Khinh Chu lật bàn tay một cái, cất cuốn sách giải sầu vào nhẫn trữ vật, lấy ra một xiên thịt, vừa ăn vừa nói không rõ ràng: “Đúng, trong sách viết mộng tưởng của cô nương, một chuyện muốn làm, có thể làm, nhưng lại không có cách nào thực hiện.” Thư Tiểu Nho giật mình, trong đầu vang vọng lại lời thư sinh, nàng cảm giác mình thật sự bị thư sinh nhìn thấu. Yếu ớt hỏi: “Chuyện gì?” Hứa Khinh Chu chăm chú nhìn cô nương, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chuyện gì, cô nương tự mình không biết sao?” Thư Tiểu Nho cụp mày, nhẹ nhàng cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau. Mặt không đỏ tim không đập giảng đạo: “Ta...ta làm sao biết, sách kia đâu phải của ta, ta cũng cái gì đều không thấy được.” Thế nhưng mà dù ít nhiều gì vẫn có chút chột dạ, vị cô nương này tâm sự cũng giống như viết đầy trên mặt. Hứa Khinh Chu nuốt một miếng thịt, lại uống một ngụm rượu, không khỏi cảm khái nói: “Mất cả đời chỉ có rượu, nghĩ trăm kế không bằng nhàn,” “Chớ lo chuyện đời lẫn việc mình, cần lấy nhân gian so trong mộng.” Nghe vậy. Cô nương bỗng nhiên ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn chằm chằm thư sinh, dù không nói gì, nhưng lại như có vạn lời muốn nói. Hứa Khinh Chu liếc nhìn cô nương một cái, tiếp tục ăn thịt, uống rượu lớn, một bộ thái độ thành thạo, lẩm bẩm từ đầu đến cuối không thôi. “Hứa mỗ lúc đi học từng thấy một câu, rất thích, chia sẻ cùng cô nương nghe, thế nào?” Thư Tiểu Nho theo bản năng gật đầu, “Tốt!” Hứa Khinh Chu nhìn cô nương, mỉm cười nói: “Ta với ta dây dưa lâu, thà làm ta.” Thư Tiểu Nho con ngươi hơi co lại, nhìn thư sinh, ánh mắt hoảng sợ, nàng rất xác định, thư sinh trước mắt thật sự đọc hiểu tâm sự của mình. Cũng biết mình suy nghĩ. Hắn làm sao biết được, nàng không muốn biết, là cuốn Vô Tự Thiên Thư kia cũng tốt, hay là đôi tuệ nhãn kia cũng được, nàng cũng không thèm để ý. Chỉ là tâm sự bị người khác nói ra, nàng không hiểu cảm giác có chút buồn thương tiếc nuối, khóe môi mím lại, một vòng đắng chát lặng lẽ nở rộ trong nhan sắc khuynh thành. Chậm rãi thì thầm nói: “Thơ của tiên sinh rất hay, ta hiểu, câu nói này của tiên sinh cũng vô cùng hay, ta cũng rõ, thế nhưng mà nói ra thì đơn giản, làm được lại rất khó, tựa như đạo lý, phàm là người đọc sách, ai mở miệng mà không thể nói ra hơn vạn cái đạo lý, thế nhưng mà lại có ai có thể làm được đâu? Chuyện tình cũng vậy…” “Giống như tiên sinh nói vậy, có một số chuyện, ta muốn làm, cũng có thể làm, nhưng lại bất lực.” Cô nương nói nửa nghiêng đầu, giống như đang trầm tư, tiếp tục nói: “Ừm... có lẽ cũng như trong sách viết vậy, nhân sinh, có tiếc nuối, mới là trạng thái bình thường đi, tiên sinh cảm thấy thế nào?” Hứa Khinh Chu không có ý kiến, cô nương nói có chút đạo lý, nhưng đó cũng chỉ là đạo lý của nàng, hắn hỏi cô nương. “Vậy xin hỏi Tiểu Nho cô nương, cái gì là tiếc nuối?” Cô nương nghĩ ngợi, thành thật nói: “Tuổi trẻ không thể đạt được chuyện, chính là tiếc nuối.” Hứa Khinh Chu lại uống một ngụm, rượu mạnh trôi qua yết hầu, không chỉ là dễ chịu, còn có cái nóng rát đau nhức, hắn nhìn than lửa, trong ánh mắt của cô nương, ý vị thâm trường nói: “Ngươi nói không sai.” “Trước kia, ta cũng vẫn cho là, tiếc nuối là chỗ yêu cách sơn hải, sơn hải không thể bằng, bây giờ mới biết, biển có thuyền có thể sang, núi có đường có thể đi, sơn hải đều có thể san bằng, khó nhất là bằng lòng người, không ai là không tiếc nuối, chỉ là có người không kêu đau.” “Về sau, ta coi tiếc nuối là khi thấy thiếu niên dương cung, không sợ tháng năm không sợ gió, nhưng cuối cùng thì, gió đông làm tỉnh giấc mộng anh hùng, cuộc sống san bằng tâm thiếu niên, vốn cho là núi đoạn đường, nước đoạn đường, nhân sinh ở đâu mà không gặp lại, nhưng bây giờ mới phát hiện, ly biệt rồi thì không có ngày về, gặp lại chỉ là trong mơ.” Giọng thư sinh rất trầm, lộ ra chút bất đắc dĩ, mấy phần tự giễu, khóe miệng toàn chua xót, trong mắt đầy không cam lòng. Cô nương ngồi im lặng, an tĩnh nghe, vài lời lưa thưa, ý vị thâm trường, không nói gì, nhưng lại như đã nói tất cả. Đó là câu chuyện của thiếu niên, chuyện cũ đã qua, nàng nghe được trầm bổng nhấp nhô, cũng ý thức được yêu hận ly biệt. Nàng muốn. Chuyện xưa của hắn, nhất định rất đặc sắc, tiếc nuối của hắn, chắc cũng giống như của mình, bất lực, lại khắc cốt ghi tâm. Hứa Khinh Chu tự giễu cười một tiếng, ngửa đầu nhưng lại đem bi thương giấu đi, tiếp tục chậm rãi mà nói, “Cho nên, rốt cuộc tiếc nuối là gì đây, ta vẫn luôn nghĩ, mãi tới bây giờ mới tìm được đáp án.” Cô nương nghiêng tai nghe, ngực phập phồng chờ đợi. “Mặc kệ là yêu mà không được, hay là buông không nỡ, hay là mất không cam tâm, cầu không thể, thật ra cuối cùng cũng chỉ hai chữ, nhưng lại không phải là tiếc nuối.” “Mà là... quá khứ.” Con ngươi cô nương ánh lên tia sáng, nhỏ giọng nói, “Quá khứ...” Hứa Khinh Chu khẳng định nói: “Không sai, chính là quá khứ, tất cả tiếc nuối, đều là chuyện đã qua, không còn cách nào bù đắp.” Giờ khắc này, Thư Tiểu Nho dường như đã hiểu ý Hứa Khinh Chu, giữa sự bừng tỉnh ngộ ra vẫn còn chút mê mang, khẽ hỏi: “Cho nên...” Hứa Khinh Chu cười cười, hắn thích cùng người thông minh giao thiệp, có những lời không cần nói rõ, có một số chuyện không cần nói thẳng ra. Tiếp nhận lời cô nương, liền tiếp theo nói tiếp: “Cho nên, hết thảy còn chưa kết thúc chuyện đã qua, không tính là tiếc nuối, mà nhân sinh cũng không chỉ có tiếc nuối, còn có chờ mong, có hi vọng, còn có mục tiêu hướng tới, chuyện đã qua, nói không rõ, nhưng chuyện tương lai, lại có ai có thể nói rõ được đâu?” Cô nương một tay chống cằm, ngón tay gõ má, một tay cầm một xiên nướng, chấm chút ớt, lông mày khẽ động, ôn hòa nói: “Ừ, nói cũng có chút đạo lý, ta tán thành…” Ăn một miếng, từ từ nhấm nuốt, vẻ u sầu của cô nương giảm đi ít nhiều, còn nói thêm: “Có điều con đường phía trước mờ mịt, thật khó đi, tiên sinh cảm thấy, ta nên làm gì?” Hứa Khinh Chu không nhanh không chậm, vươn hai ngón tay, chậm rãi nói: “Tám chữ.” “Hả?” “Bốn chữ đầu, sống cho hiện tại.” “Vậy... bốn chữ sau đâu?” “Làm chính ngươi.” Thư Tiểu Nho nhỏ giọng niệm: “Sống cho hiện tại, làm chính mình.” Đôi mày thanh tú nhíu lại, bĩu môi nhỏ nhắn: “Nghe thì đơn giản, nhưng làm được lại rất khó.” Hứa Khinh Chu liếc mắt, ngả người ra sau, lười biếng dựa vào ghế trúc, trừ dưới đáy ghế bầu rượu trong tay lay động qua lại... Nhíu mày nói: “Gió xuân mười dặm, không bằng làm vui lòng chính mình, nào có nhiều chuyện khó vậy, đừng quá xem trọng người khác, cũng đừng quá đề cao bản thân, cái tật xấu nào cũng đều chữa khỏi được.” “Có ý gì?” Thư Tiểu Nho biết rõ còn cố hỏi. Hứa Khinh Chu nhún vai, tặc lưỡi nói: “Nghĩa đen thôi.” Thư Tiểu Nho có chút hoảng hốt, như lạc vào trong sương mù. Hứa Khinh Chu đưa tay chỉ vào nàng, tiếp tục nói: “Cũng giống như ngươi vậy, những lão già ở Hạo Nhiên Thư Viện kia nói gì, ngươi không nhất thiết phải nghe theo, chẳng lẽ bọn họ thật sự hiểu biết nhiều hơn ngươi, ngươi thật sự cảm thấy mình không bằng bọn họ?” Ngừng một lát, mang theo giọng trêu đùa: “Ta thấy chưa chắc, bọn họ đơn giản chỉ là sống sớm hơn ngươi một chút thôi.” “Còn nữa, ngươi cho rằng ngươi quan trọng lắm à, Hạo Nhiên Thư Viện chẳng lẽ không có ngươi không được, nghĩ nhiều vậy, thế giới này thiếu ai mà không thế, Hạo Nhiên Thư Viện không có ngươi thì cũng y như vậy thôi.” “Nếu thật sự không có ngươi không được, trong những năm tháng mà ngươi chưa từng sinh ra, chẳng phải Hạo Nhiên đã sớm sụp đổ rồi sao.” “Ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận