Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 243: cái gì là danh tự?

Chương 243: Cái gì là tên gọi?
Gió mát nhè nhẹ, ánh tà dương dần tắt, Hứa Khinh Chu ngồi trên bậc thềm đá, trước mặt lũ trẻ vây quanh hết vòng này đến vòng khác. Tuổi tác của chúng lớn nhỏ khác nhau. Thế nhưng, dù tụ tập đông như vậy, nơi này vẫn rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng động dư thừa nào.
Bọn trẻ con không hiểu gì về sự tôn trọng, càng không biết báo đáp vị tiên sinh đã cho chúng một mái nhà, để chúng được ăn no mặc ấm này như thế nào. Vì vậy, chúng chọn cách ngồi im lặng, không ồn ào không quậy phá, thu lại hết những bản tính vốn có, cứ thế lẳng lặng nhìn vị tiên sinh trước mặt, ân nhân của chúng. Lắng nghe người nói chuyện. Tiên sinh nhìn rất đẹp, giọng nói cũng rất êm tai, chúng thích nghe, người rất kiên nhẫn.
“Trước khi nói chuyện, ta hỏi mọi người một câu hỏi nhỏ nhé, các ngươi biết tên ta là gì không?”
Vừa dứt lời, trong đám đông, phần lớn trẻ con tích cực trả lời, giọng nói có chút lộn xộn, nhưng đa số đều kêu lên:
“Quốc sư đại nhân!”
Ánh cười trong mắt Hứa Khinh Chu càng đậm, đáp: “Không đúng.”
Hơn phân nửa lũ trẻ ngạc nhiên, số còn lại thì phấn khích, giơ cao tay, tiếp tục hô:
“Là Vong Ưu tiên sinh!”
Tuy âm thanh không lớn bằng vừa nãy, cũng không đều tăm tắp, nhưng không phải số ít.
Hứa Khinh Chu lại lắc lắc ngón tay, lắc đầu, giọng điệu ôn hòa nói:
“Không, không, không, cái này cũng sai.”
Lại một đám trẻ con ngơ ngác, lộ vẻ nghi ngờ trên mặt, chúng còn quá nhỏ. Chúng nhìn nhau, đầu óc nhỏ bé tràn đầy mơ hồ. Sai sao? Nhưng các đại nhân đều gọi như vậy mà. Quốc sư đại nhân, Vong Ưu tiên sinh, vẫn luôn như vậy mà, tại sao lại sai được?
Một cậu bé trai bốn tuổi ngồi phía trước, hít hà mũi một cái, nói nhỏ xíu:
“Gọi là đại ân nhân sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy là Thanh Thiên đại lão gia.”
Hứa Khinh Chu dở khóc dở cười, mạch não của mấy đứa nhóc này quả là lớn thật. Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn kiên nhẫn, đối mặt với lũ trẻ ngây thơ này.
“Đương nhiên không phải, còn ai có đáp án khác không?”
Ánh mắt hắn đảo quanh, phần lớn trẻ con cũng như hắn, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút. Chúng không biết câu trả lời, chỉ muốn nghe được đáp án từ miệng người khác.
Lúc này, ở phía sau, một cậu bé trông chừng 12-13 tuổi từ từ giơ tay lên, yếu ớt nói:
“Ta biết.”
Ánh mắt Hứa Khinh Chu sáng lên, ngay lập tức quay đầu lại.
“Tốt, vậy ngươi nói đi, ta tên gì?”
Đám trẻ xung quanh rất biết điều nhường chỗ cho cậu bé vừa giơ tay, còn có đứa đẩy cậu lên phía trước, đến trước mặt Hứa Khinh Chu.
Cậu bé có vẻ hơi rụt rè và xấu hổ, cúi đầu từ đầu đến cuối, im lặng hạ tay xuống, cẩn trọng nói:
“Con không dám nói, gọi thẳng tên quốc sư là mạo phạm, có tội.”
Hứa Khinh Chu nhướng mày, nhìn cậu bé da ngăm đen này, hứng thú càng tăng thêm chút, không ngờ đứa nhỏ này còn hiểu được điều này, không tồi, thật hiếm thấy.
Ngay lập tức vén tay áo, rất khí phách nói:
“Cứ nói đi, ta tha thứ cho ngươi, không có tội.”
Dù có lời hứa của Hứa Khinh Chu, cậu bé vẫn tỏ vẻ khó xử, rất xoắn xuýt. Cậu thấy rằng, gọi thẳng tên quốc sư, tên ân nhân, tóm lại có chút kiêng kị, nhất là khi đối diện với quốc sư?
Hứa Khinh Chu tuy luôn mang đến cho người ta cảm giác hiền hòa, gần gũi, nhưng hắn là quốc sư mà. Là người đã ra tay giết sạch thiên hạ công khanh.
Những nhà giàu có ở thôn quê nghe đến đã biến sắc, hắn, một đứa trẻ, đương nhiên cũng có chút sợ.
Nhưng những đứa trẻ xung quanh lại nhao nhao giục:
“Mau nói đi.”
“Đúng đó, quốc sư đã nói là không trách ngươi rồi.”
“Mau nói, mau nói.”
Trước sự giục giã của lũ trẻ, cậu bé thầm cắn răng, dường như lấy hết dũng khí, nhắm mắt lại, lớn tiếng hô ba chữ kia:
“Hứa Khinh Chu.”
Ba chữ vừa thốt ra, với phần lớn bọn trẻ thì quá xa lạ. Nhưng những giáp sĩ âm thầm bảo vệ quốc sư cùng Cẩm Y Vệ lại không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Địa vị của Hứa Khinh Chu trong lòng dân Giang Nam ba tỉnh những năm nay giống như thần thánh, là hoàng đế từ trên trời phái xuống để cứu nhân gian này. Ai dám gọi thẳng tên hắn, nói dù nửa câu không phải, đều có nguy cơ bị đánh tàn.
Đây chính là điều đại kỵ, đặc biệt là tại Vong Ưu phường này. Càng sâu sắc hơn.
Đó là lý do vì sao rất nhiều đứa trẻ không biết hắn tên Hứa Khinh Chu. Đó cũng là lý do vì sao những đứa trẻ biết lại không dám nói ra. Đương nhiên những điều này Hứa Khinh Chu không hề hay biết.
Tân luật thi hành hai năm, với thủ đoạn lôi đình quét sạch toàn bộ Giang Nam, tên của hắn há có ai dám hô.
Kẻ thiện kính trọng, không cho phép người khác gọi thẳng. Kẻ ác e sợ, cấm kỵ run rẩy.
Nhưng vào lúc này, trong sự im lặng lại vang lên tiếng vỗ tay êm tai.
“Bốp, bốp, bốp!”
Hứa Khinh Chu không hề nhỏ nhen như người khác dự đoán, càng không hề dữ dằn, ngược lại cười rất ôn hòa, rất tươi tắn, đôi mắt kia híp lại thành một đường chỉ. Nói: “Không sai, ngươi trả lời đúng, tên của ta là Hứa Khinh Chu, ngươi rất giỏi.”
Cậu bé cảm nhận được Hứa Khinh Chu thiện ý và sự tán thưởng, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm như vừa sống sót sau tai nạn, tiếp theo là vui mừng khôn xiết, ánh mắt trong nháy mắt tràn đầy sự tự hào và đắc ý.
Trẻ con mà, phần lớn đều không giấu được cảm xúc.
Hứa Khinh Chu ném cho cậu một ánh mắt tán thưởng, bắt đầu đi dạo giữa sân, vừa đi vừa nói với bọn trẻ về chủ đề chính, giải thích cái gì là tên gọi.
“Tên gọi thực ra rất đơn giản, chính là cách mọi người gọi nhau, các ngươi vừa gọi là Vong Ưu tiên sinh, đó không phải là tên gọi, mà là danh xưng của ta, còn quốc sư đại nhân, đó là chức quan của ta.”
“Nhưng chúng cũng giống như tên gọi, đều là cách người ta gọi ta, nhưng tên gọi lại khác với chúng.”
“Tên gọi không chỉ phân biệt ai là ai, cũng không chỉ để người khác biết ngươi là ngươi.”
“Nó còn có thể đăng ký vào sổ sách.”
“Sau này các ngươi đến trường cũng vậy, đi tòng quân cũng thế, hoặc tham gia khoa cử, thăng quan tiến chức để phục vụ triều đình, đều sẽ dùng đến nó.”
“Đương nhiên, nếu lập công cho đất nước, sử sách cũng sẽ dành riêng một trang cho các ngươi.”
“Tên gọi là đặc hữu, do họ và tên hai phần tổ hợp thành.”
Có lẽ sợ bọn trẻ quá nhỏ không hiểu, Hứa Khinh Chu lấy chính mình ra làm ví dụ:
“Ví dụ như ta, ta tên là Hứa Khinh Chu, chữ Hứa này là họ của ta, về sau cũng là họ của các ngươi, chữ Khinh Chu này chính là tên của ta.”
“Tên của người phần lớn là do người lớn đặt cho, nó không chỉ dùng cho những việc ta vừa nói, mà còn ẩn chứa ý nghĩa khác nhau.”
“Gửi gắm hy vọng, mong chờ và chúc phúc của người lớn với thế hệ sau.”
Nói rồi hắn chỉ vào Tiểu Vô Ưu trong đám đông, mang theo ý trêu chọc nói tiếp:
“Ví dụ như Hứa Vô Ưu, họ Hứa tên Vô Ưu, Vô Ưu Vô Ưu, ta đặt tên Vô Ưu cho nàng, chính là mong nàng về sau có thể vô ưu vô lự.”
“Còn Hứa Tiểu Bạch, ừm, bởi vì dáng vẻ nàng trắng trẻo, tóc cũng trắng, nên gọi là Tiểu Bạch.”
Vô Ưu híp mắt, huơ tay ra hiệu với mọi người, mặt mày hớn hở, tên Vô Ưu là do sư phụ đặt cho, và cũng là thứ quý giá nhất mà sư phụ tặng cho nàng.
Tiểu Bạch thì không vui, khoanh tay tức giận nói: “Ngươi mới trắng, cả nhà ngươi Tiểu Bạch, ta tên là Hứa Đại Giang, đại giang chở thuyền nhỏ, nói bậy.”
Một đám trẻ vốn đang chăm chú nghe, tập trung tinh thần, say mê thế giới trong lời nói của Hứa Khinh Chu. Giống như cánh cửa lớn của một thế giới mới mở ra, khiến người ta khao khát, tâm thần hướng về. Rất nghiêm túc, rất chăm chú, nhưng câu nói đậu xanh rau muống của Tiểu Bạch vẫn khiến chúng bật cười.
Đại Giang chở thuyền nhỏ, chở chính là tiên sinh, là quốc sư. Chúng thấy cái tên này rất lợi hại, rất hay, hay hơn Hứa Tiểu Bạch rất rất nhiều. Cũng ngầu hơn rất nhiều.
Hứa Khinh Chu thì xem thường, không để ý đến khúc nhạc dạo nhỏ, tiếp tục theo cách lý giải của mình về tên gọi.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận