Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 645: ngày đó

Chương 645: Ngày đó
Ngày đó.
Hệ thống truyền đến từng tiếng thông báo, kể rằng giấc mộng đọc sách trăm năm rốt cục đã tỉnh, phần thưởng được trao.
Một hơi liền nhận được một triệu điểm công đức.
Còn có thêm trăm lượt rút thưởng, một món Tiên Khí, một thanh kiếm nhỏ của thư sinh.
Được vào bí cảnh Tiên Trúc trăm năm.
Giải quyết xong và chưa giải quyết xong, tổng cộng thư sinh đã giải ưu hơn ba vạn lần.
Điểm công đức.
Đã sớm trở lại đỉnh cao ngày xưa, 100 triệu.
Thậm chí còn nhiều hơn 10 triệu.
Với những lần giải ưu ở cảnh giới cao này, phần thưởng quả nhiên là đáng xem.
Nếu không phải những năm qua, mình còn tiêu phí hơn ngàn vạn điểm công đức để đổi đồ ăn thức uống.
Mình bây giờ, chắc hẳn đã gần 200 triệu điểm công đức.
100 năm, bằng mình ở Hoàng Châu làm 400 năm, phần thưởng đương nhiên phong phú.
Đương nhiên vẫn không thể quá đắc ý, cũng đừng quên, vẫn còn những khoản chưa được thanh toán đây này...
Nhìn vào bảng thống kê điểm công đức mới nhận, thư sinh vui vẻ trong lòng.
Còn cố ý tính toán sơ qua một khoản.
"Nếu mỗi người đều được 1 triệu, 4000 người, chậc chậc, chẳng phải ta được đến bốn mươi tỷ sao?"
"Chậc chậc!"
Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ hơi khoa trương, lại thầm nghĩ:
"Mỗi người 10 vạn cũng đủ rồi, cũng được 4 tỷ, hắc hắc, phát rồi phát rồi, lần này đúng là phát lớn, không lỗ, không lỗ!"
Theo kinh nghiệm trước đây.
Điểm công đức tối thiểu là 10 vạn cho một người.
Cho nên.
Hứa Khinh Chu đã chắc chắn có 400 triệu điểm công đức.
Còn chưa tính đến những phần thưởng kèm theo khác.
Ân.
Chỉ có thể nói là càng nhiều càng tốt thôi.
Ra khỏi bí cảnh Tiên Trúc này, mình sẽ vô địch, tiên cũng có thể giết trong chớp mắt.
Nhắc tới tiên.
Mình ngược lại nên nghĩ xem một chút, muốn nàng làm gì đây.
Cái ước định kia vẫn còn, điều kiện không thay đổi.
Thế nhưng.
Mình thực sự đã thắng, không chút nghi ngờ.
“Haizz... Cũng coi như chuyến đi này không tệ đi.”
Thời gian trôi qua, thời điểm sắp đến, mùa bội thu đang ở ngay trước mắt.
Vốn nên cao hứng, thế nhưng không hiểu sao thư sinh lại không thấy thoải mái.
Có lẽ vì không nỡ, không nỡ rời xa Trúc Linh trắng đen, không nỡ rời bỏ tòa thành do mình xây dựng...
Bất quá.
Câu nói của Thư Tiểu Nho không sai, chúng ta đều là người tu hành, đang bước đi trên con đường trường sinh.
Cuộc sống tương lai còn rất dài.
Từ từ rồi sẽ đến thôi.
Kiểu gì rồi cũng sẽ gặp lại, đúng không?
Về sau, Hứa Khinh Chu vẫn trước sau như một, chỉ khác ở chỗ, hắn bắt đầu đếm ngược thời gian.
Cũng không hiểu tại sao.
Vốn dĩ còn một tháng, nhưng vừa mở mắt ra đã đến ngày cuối cùng, quả nhiên là thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Ngày đó.
Hứa Khinh Chu tỉnh dậy sau một giấc ngủ, xé tờ lịch cuối cùng trên tường, nhìn bức tường trống trơn mà ngẩn người.
Rất lâu sau.
Mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước tới bàn sách, nghiêng người, một tay chống cằm, một tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió mát nhè nhẹ, rừng trúc xào xạc.
Đập vào mắt là ánh nắng rực rỡ, lọt vào tai là tiếng cười nói vui vẻ.
Thời gian,
Cứ thế trôi đi, dù có chút hoảng hốt.
Thư sinh gọi một tiếng lão nhị, một thiếu niên bước vào trước cửa sổ.
Một tay gác lên bậu cửa, lạnh lùng nói:
"Tiên sinh."
“Đi, bảo tỷ ngươi gọi mọi người đến đủ, mở cuộc họp, ta có chuyện muốn nói...”
“Vâng!”
Sau khi Thành Diễn rời đi, thư sinh đến đầu tường một chuyến, nơi ngày xưa hắn thường đứng.
Gió vẫn thổi.
Có khi thổi từ bên cạnh tới, mang theo chút khô nóng, cũng có lúc thổi từ phía sau, có chút mát mẻ.
Giống như khi mới vào bí cảnh Tiên Trúc, thế giới trước mắt, vẫn là vùng sa mạc biển kia.
Điểm xuất phát và điểm cuối cùng, bắt đầu và kết thúc, dường như đã đạt thành một vòng khép kín.
Hôm nay đầu tường, tóm lại có chút không giống, đầu tiên là Tiểu Trúc Linh không đến, không biết đi đâu.
Thứ nữa.
Ngoài thành rất sạch sẽ, không thấy một bóng người hay yêu quái nào?
Vốn trước giờ người và yêu không ai chịu nhường ai, hôm nay lại yên tĩnh, không ai đánh huyễn thú.
Đây vốn là một chuyện rất bất thường.
Bất quá.
Hứa Khinh Chu nghĩ, xem ra biết thời gian kết thúc, không chỉ một mình mình, mà cả đám nhân yêu rừng trúc đều biết.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
Nên bọn họ đều cho mình nghỉ một buổi đi.
Hay phải nói là, kết thúc trăm năm rèn luyện, ngày mai sẽ tốt nghiệp.
Nên bọn họ đang thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về nhà.
Nhân tiện thủ chút đồ dùng hàng đêm.
Thế nhưng có vẻ như căn bản cũng không có hành lý, tự nhiên cũng không có gì để thu dọn.
Rốt cuộc là nghĩ gì?
Có lẽ chỉ có bọn họ tự biết.
Bên trong Tiên Trúc Lâm Hải.
Lính liên lạc bốn phía chạy tới chạy lui, mang theo mệnh lệnh, tìm gặp tất cả vạn phu trưởng, quân đoàn trưởng.
Nghe nói tiên sinh triệu kiến, một đám tướng lĩnh không chút do dự và chần chừ, đứng dậy liền thẳng đến đại điện nghị sự Vong Ưu Quân.
Người lục tục kéo đến.
Từng nhóm tụ tập, ghé đầu vào nhau, xì xào bàn tán, lẳng lặng chờ đợi tiên sinh đến.
Không ai nói tiên sinh muốn làm gì, nhưng những người ở đây đều hiểu rõ, nhưng ai cũng giả vờ ngây ngốc.
Giả vờ như không biết gì.
Đang ở chỗ này vai kề vai suy đoán, giống như ngày thường như đúc, đoán tới đoán lui.
"Ê, các ngươi nói tiên sinh triệu tập chúng ta họp làm gì?"
"Đừng hỏi, hỏi cũng không biết."
"Không có gì bất ngờ, đây là buổi họp cuối cùng, hãy trân trọng nó đi."
"Ngoài ý muốn, còn có thể có ngoài ý muốn gì, đây là lần cuối rồi."
"Có thể nói nhỏ chút được không, ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi biết à, vãi!"
"Xí...nếu mọi người đều biết, vậy còn làm gì không cho nói?"
"Không phải không cho ngươi nói, mà là bảo ngươi đừng có la lớn, nghe ngươi ồn ào ta lại thấy phiền...."
Có người nói chuyện vui vẻ, hòa ái vui vẻ, có người gặp mặt liền cãi cọ, không ai chịu nhường ai, tranh chấp ồn ào, như thể là ngày thường, tựa hồ đều quen thuộc cả rồi.
Chỉ là hôm nay.
Mọi người dường như mang nhiều lệ khí hơn, những bất hòa ngày xưa, giờ đây đều thả ra những lời lẽ hung hăng, nói năng cũng mật ngọt hơn.
Trong lúc chờ tiên sinh, tranh cãi ầm ĩ.
Bất quá.
Nhưng chung quy vẫn chỉ dừng ở miệng lưỡi, cho dù có mắng nhau khó nghe, cũng không ai thật sự nghĩ tới sẽ ra tay đánh nhau một trận.
Cho dù.
Bọn họ rất muốn đánh một trận cho thỏa, không phân thắng thua, cũng không phân sống chết loại kia.
Chỉ đơn thuần muốn động thủ một chút.
Chỉ thế thôi.
Hứa Khinh Chu ở trên đầu tường chờ một canh giờ, uống một bầu rượu, Tiểu Trúc Linh vẫn không đến.
Thư sinh nghĩ.
Tên kia chắc lại uống say rồi ngủ quên mất đi.
Tính toán thời gian một chút, không sai biệt lắm, thư sinh nhảy xuống đầu tường, giẫm lên từng cây trúc, chậm rãi đi về phía hội trường.
Hội trường giản dị ngày xưa.
Bây giờ mức độ xa hoa dù không bằng cung điện của vương triều thế tục, nhưng cũng không thể so với trà lâu Vong Ưu được.
Bất quá đáng tiếc.
Nghĩ đến một thời gian nữa, không ai tu sửa chăm sóc, nơi đây rồi sẽ biến thành phế tích.
Đương nhiên.
Không chỉ có đại điện to lớn này, tất cả các kiến trúc xung quanh đều sẽ như vậy.
Điều duy nhất có thể chống đỡ được, có lẽ chỉ có tòa đại thành trăm dặm phía sau cùng biển rừng trúc đủ cao kia, trấn yêu đóng quân.
Hứa Khinh Chu không khỏi suy nghĩ, từ bây giờ, vạn năm sau, một nhóm người và yêu bước vào bí cảnh Tiên Trúc.
Nhìn thấy tòa thành này, họ sẽ nghĩ gì?
Sẽ nghĩ đây là bí cảnh Tiên Trúc vốn có, hay nhận ra do con người xây dựng.
Tóm lại.
Đều không quan trọng, chuyện của vạn năm sau, ai có thể nói rõ, tính toán chi ly đâu, mình sống đến giờ bất quá 600 năm thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại.
Đã đi đến bên trên điện, nghe thấy những âm thanh tranh luận quen thuộc, thư sinh thu lại những suy nghĩ vẩn vơ.
Thân hình thoắt một cái, liền tiến vào bên trong.
"Tiên sinh đến!!"
(Lời của tác giả: Hôm nay Trung Quốc tròn 75 tuổi, chúc đất nước mẹ tôi sinh nhật vui vẻ, đánh dấu ngày đáng nhớ!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận