Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 501: Thiên Hỏa tồn tại

Chương 501: Thiên Hỏa tồn tại
"Nhưng, chuyện lớn dưới trời, chia lâu ắt hợp, hợp lâu ắt chia, một núi sao dung được hai hổ, Yêu tộc cùng Nhân tộc cuối cùng vẫn trở mặt, bùng nổ Thượng Cổ Chư Thần đại chiến, đánh gọi là một trận trời đất tối tăm, nhật nguyệt không còn ánh sáng, máu tươi nhuộm cả bầu trời, kẻ chết vô số kể..."
"Haiz, dù sao đánh rất thảm." Tiên nhếch mép, mang theo một tia thâm trầm và tiếc hận.
Sau đó....
Hứa Khinh Chu đợi chừng mấy giây, thấy đối phương không có chút nào muốn tiếp tục ý tứ, trực tiếp ngớ người.
Sợ hãi nói: "Không có?"
Tiên dang đôi tay nhỏ, rất nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đánh xong, đúng vậy liền không có sao, đều đã chết rồi mà."
Hứa Khinh Chu hít một hơi suýt không lên được, khóe miệng không nhịn được run rẩy, tức giận cười nói: "Ai thắng cũng không nói đúng không?"
Tiên khẽ động ngón tay thon dài mảnh khảnh, tắm mình dưới ánh trăng, trên khuôn mặt hiện ra một tia óng ánh, giống như một khối mỹ ngọc biết phát sáng, nghiêm túc nói: "Không không không, chiến tranh chưa từng có người thắng, đây chỉ là một trận đại đa số bi thương và số ít người vui sướng thôi, ít nhất đối với Nhân tộc và Yêu tộc mà nói, đều rất thảm, ai cũng không thắng."
Hứa Khinh Chu im lặng, nước bắt đầu dâng lên như lũ, chớp mắt ngập lồng ngực.
Khá lắm, thật khá lắm, loại cảm giác này thật khiến người ta phát điên a.
Đang nghe hăng say thì ngươi cho là cao trào đến, thế nhưng người ta lại nói với ngươi kết thúc rồi.
Giống như hai người sắp đi ngủ đến điểm kia thì ngươi đột nhiên nói không được, thật khó chịu.
Nhưng mà.
Nàng nói vẫn rất có lý, khiến người ta không phản bác được.
"Đi, ngươi đi đi, vậy ngươi nói cho ta biết, chuyện này có nửa xu quan hệ gì đến Thiên Hỏa?"
Gặp Hứa Khinh Chu như vậy, đáy mắt Tiên hiện lên một tia giảo hoạt, làm xấu cười nói: "Đương nhiên là có a, lúc đó Yêu tộc có một tôn thần thú Chu Tước bị người ta làm cho chết khô rồi, vừa vặn vẫn lạc ở Hạo Nhiên Đại Lục, nhưng mà, Chu Tước là Bất Tử Điểu, có thể dục hỏa trùng sinh, để nó không trùng sinh, đại năng Nhân tộc liền rút hết mười loại chí dương chí cương hỏa trên người nó, sau đó rải rác ở Hạo Nhiên."
Hai mắt nàng tròn xoe, nhấn mạnh: "Đây chính là Thiên Hỏa tồn tại."
Hứa Khinh Chu yết hầu khẽ động, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ.
"Hợp lý."
Tiên có chút đắc ý, nhưng không tiếp tục trêu Hứa Khinh Chu nữa, thần thái sáng láng nói: "Lửa của Chu Tước không phải ai cũng nuốt được, có thể nuốt lửa Chu Tước, còn có thể không chết, chỉ có thể là Yêu tộc hệ Hỏa lợi hại hơn Chu Tước, nếu không những Cổ Thần lúc trước cũng không phải đem hết vứt đi."
"Mà Chu Tước là tứ đại đỉnh cấp thần thú huyết mạch, so với nó mà huyết mạch Hỏa hệ còn mạnh hơn đại yêu, trong ghi chép chỉ có một loại, chính là Tam Túc Kim Ô."
Môi mỏng của Tiên vẽ nên một đường cong mờ, tự tin tràn đầy nói: "Cho nên, Tiểu Bạch nhà ngươi, là hậu duệ Tam Túc Kim Ô, ta phân tích đúng không?"
Hứa Khinh Chu giơ ngón tay cái.
"Ngươi giỏi thật."
Tiên ôm mặt, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, tò mò nói: "Nhưng mà có một chút, ta không hiểu rõ."
"Nói thử xem."
Tiên từ từ nói: "Bộ tộc Kim Ô là Viễn Cổ Thú tộc, là tồn tại trước cả Thượng Cổ thần tộc, theo ghi chép, Kim Ô cuối cùng bị trấn áp vào Viễn Cổ Kỷ Nguyên, đến thời kỳ Thượng Cổ thì đã sớm diệt vong mới đúng, sao lại sống ở thời đại chúng ta?"
Trong mắt Hứa Khinh Chu hiện lên ba tia sáng, trong đầu cắt tỉa tạp nhạp suy nghĩ.
Chính mình lúc trước một bút viết xuống Tiểu Bạch, giải ưu trong sách chú giải minh xác.
Tiểu Bạch là Viễn Cổ Kim Ô, vẫn lạc ở Viễn Cổ, thời khắc sống lại, nghịch chuyển Âm Dương, tái tạo thành trứng, lại ngoài ý muốn rơi ở Bắc Minh chi địa.
Vì Bắc Minh cực hàn, mà Kim Ô thuộc hỏa.
Nên bị khắc chế, không cách nào ấp nở, thẳng đến mười vạn năm trước, Thượng Thương chư đế đại chiến, quấy đảo Bắc Minh Hải, ngoài ý muốn xé mở hàng rào giới diện.
Vì vậy rơi xuống Hạo Nhiên.
So sánh vậy thì thấy, những điều Tiên nói có nhiều chỗ là có xuất xứ.
Nếu tính vậy thì, thời gian Tiểu Bạch bị phong ấn trong hàn trì chắc chắn là một con số rất khoa trương.
Ít nhất là vượt ngang mấy Kỷ Nguyên.
Cũng khó trách.
Thân thể Kim Ô lại bị làm thành một phàm nhân.
Hơn nữa, chí dương chi thú lại bị trúng hàn độc.
Đây chính là di chứng do tháng ngày tích tụ mà thành.
Sự trùng hợp này cũng là do vào Thượng Cổ Kỷ Nguyên, Tiểu Bạch chưa thức tỉnh, nên không tham gia trận đại chiến kia.
Nhưng mà, chút chuyện nhỏ này hắn không cảm thấy hứng thú, hắn cũng không quá quan tâm Chu Tước.
Hắn cảm thấy hứng thú chính là khoảng cách thời gian Tiên nhắc đến.
Giải ưu trong sách nhắc đến Viễn Cổ Kỷ Nguyên, Thượng Cổ Kỷ Nguyên, ngoài ra còn Kỷ Nguyên nào nữa, hiện tại là Kỷ Nguyên gì?
Liền hỏi: "Ta hỏi ngươi, thời đại chúng ta đang sống, gọi là Kỷ Nguyên gì?"
Tiên đáp: "Hiện tại à, là Tiên Cổ Kỷ Nguyên thôi."
Hứa Khinh Chu nhỏ giọng lặp lại.
"Tiên Cổ Kỷ Nguyên?"
Tiên kiên nhẫn giải thích: "Ừm, Hồng mông sáng thế đến Viễn Cổ Kỷ Nguyên, sau đó đến Thượng Cổ Kỷ Nguyên, Thượng Cổ Kỷ Nguyên hậu kỳ, thần hạ giới thời đời thứ năm, vĩnh hằng lại không có thần, người trí linh đầu tiên phá vỡ cảnh giới Tiên Đế sau đó là Tiên Cổ Kỷ Nguyên."
Hứa Khinh Chu như có điều suy nghĩ gật đầu.
"Thì ra là thế."
Hắn đại khái hiểu, thần chết hết, chỉ còn tiên, cho nên, gọi Tiên Cổ Kỷ Nguyên, thường thấy trong tiểu thuyết.
"Đã hiểu."
Tiên nghiêng mắt nhìn hắn, hỏi: "Hiểu thật rồi?"
"Ừm."
Tiên híp mắt nói: "Hiểu cũng vô dụng, ngươi biết những thứ này làm gì, đó là chuyện của tầng trên, không liên quan đến Hạo Nhiên."
"Nhưng mà, ta phải nhắc nhở ngươi, con nhóc kia ngươi phải để ý đấy."
Hứa Khinh Chu biết rõ còn cố hỏi: "Có ý gì?"
Tiên khinh bỉ nói: "Biết rõ còn cố hỏi."
Hứa Khinh Chu bày ra vẻ mặt vô tội.
Tiên tiêu sái đứng dậy, duỗi cái lưng mỏi, đường cong quyến rũ dưới ánh trăng, càng lộ ra mê người.
"Yêu tộc bọn chúng, coi trọng huyết mạch nhất, những di chủng Thượng Cổ kia ở Tiên giới ăn ngon, Viễn Cổ thì càng lợi hại, nếu bị người biết thì không đánh cho đầu rơi máu chảy, ngươi chết ta sống à, vận khí ngươi không tệ, nhặt được bảo bối thật rồi."
Ngừng một lát, nàng nghiêng đầu cúi xuống, nhìn Hứa Khinh Chu, thản nhiên nói: "Cũng may là nàng sinh ở Hạo Nhiên, không ai biết."
Hứa Khinh Chu sờ mặt, trêu: "Vậy phiền phức, bị ngươi biết."
Tiên nghiêng đầu, híp mắt cười nói: "Cho nên, Hứa Khinh Chu, tốt nhất ngươi đối tốt với ta một chút, không thì ta sẽ vạch mặt ngươi, hắc hắc."
Hứa Khinh Chu cười ha ha.
"Dễ nói, dễ nói."
Tiên thần thái bay bổng, đắc ý sắp nở hoa, cực kỳ giống một cô nương vừa bước chân ra xã hội.
"Đi, không nói với ngươi nữa, bản cô nương buồn ngủ đi ngủ đây."
Sau đó nhảy xuống mái hiên, cũng không quay đầu đi vào phòng mình, tiện tay khép cửa gỗ lại.
Chỉ để lại một mình Hứa Khinh Chu, không nhìn trăng sáng, vẻ mặt bình thản, ánh mắt dịu dàng.
Tựa hồ giờ khắc này, hắn mới ý thức được, sự đáng sợ của Tiểu Bạch.
Chỉ là.
Mười hai đầu thú mạch.
Cuối cùng cũng chỉ phục hồi được một nửa mà thôi, Hạo Nhiên có thập đại Thiên Hỏa, thu thập hết cộng thêm đoàn mình mua trong hệ thống kia.
Ừm.
Cũng mới mười một đầu, vẫn còn thiếu một đầu.
Nhưng mà.
Tiểu Bạch càng mạnh, Hứa Khinh Chu tự nhiên càng vui vẻ.
Hắn đối với Tam Oa, còn mong hơn cả mong con trai.
Trong phòng.
Tiên không ngủ ngay mà đứng bên cửa sổ, vặn đôi lông mày mảnh khảnh, đám Hoàng Châu, gặp Hứa Khinh Chu, khiến nàng kinh ngạc.
Tiểu Bạch, Vô Ưu, Thành Diễn.
Một người, là đứa con bán yêu do cô nương và Bạch Lang sinh ra mấy trăm năm trước, một người là sự tồn tại ngay cả trời cũng kiêng kỵ.
Một người là Viễn Cổ Thần thú Kim Ô chuyển thế.
Còn có một người, là tiểu nha đầu Tiên Linh căn trong truyền thuyết.
Mỗi người thật khiến người khắc cốt ghi tâm, tâm thần rung động.
Ba người bọn họ, mặc dù tốc độ tu hành có thể không bằng Khê Vân.
Nhưng mà những gì ba người họ có, thì Khê Vân không có, ngay cả vị kiếm tiên kia cũng không có.
Giới hạn trên.
Giới hạn trên của ba người không ai ở Hạo Nhiên có thể so sánh được.
Trên con đường tu hành.
Có vô số xiềng xích trói buộc, càng về sau, càng hiện rõ.
Chênh nhau một cảnh giới, chỉ là một bước chân, thế nhưng mà bước sai một bước là vực sâu ngăn cách.
Nhưng nội tình của họ đã định tương lai có thể đứng ở độ cao không ai với tới.
Ba người đồng thời xuất hiện trong cùng một thời đại, là thời khắc bắt đầu đại kiếp của Hạo Nhiên hay lại là thay đổi của một Kỷ Nguyên vĩnh hằng khác.
Nàng không biết, cũng không nhìn rõ.
Đương nhiên, điều khiến nàng không nghĩ ra nhất, ba người này lại nghe theo Hứa Khinh Chu.
Cho nên, Hứa Khinh Chu mới là biến số lớn nhất.
Nhìn ánh trăng trắng xóa ngoài cửa sổ, tiên thì thầm một câu.
"Hứa Khinh Chu, ngươi gặp may thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận