Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 428: kéo co.

Chương 428: Kéo co. Mà người khơi mào tất cả sự kiện là Hứa Khinh Chu, giờ phút này, lại rơi vào thế đâm lao phải theo lao. Vì hắn muốn rút tay cũng không được, sức đối phương quá lớn. Đối diện với việc đột nhiên xuất hiện nhiều Linh Ngư như vậy, còn có mấy con Cự Vô Phách, nội tâm hắn cũng không thể nào bình tĩnh được. Hoàn toàn không chuẩn bị gì cả, bị đánh cho trở tay không kịp. Hắn cảm nhận được lực đạo từ tay truyền đến, dưới nước, một đám Linh Ngư đang tranh giành giọt tinh huyết kia, điên cuồng cắn xé va đập. Lực lượng cứ tiếp sức, lúc lớn lúc nhỏ, khi thì kéo về phía tây, khi thì kéo về phía nam, khi thì lại lao xuống.... May mà sợi tóc của Tiểu Bạch tựa như được chú linh lực, chân sau đủ cứng rắn, nếu không giờ phút này e là đã gãy mất. Nhưng vấn đề là, hắn không thể kéo được, mặc cho hắn sử toàn bộ sức mạnh, mắt thấy cây ngọc trúc cấp Tiên Khí trong tay bị kéo cong như hình cung, hắn thật sự sợ nó đứt phựt một cái. Vậy thì đúng là hết đường khóc. Hắn hiểu rõ, thời gian không còn nhiều. Chỉ cần tinh huyết bị Linh Ngư ăn hết, thì lũ cá này không thể tiếp tục cắn câu, mình sẽ thành công dã tràng. Nhất định phải trước lúc đó, kéo đám cá này lên. Nghiến chặt răng, nhìn mấy người bên cạnh đang ngơ ngác, mộng mị, tự mình động viên rồi lại im lặng. Đặc biệt là Thành Diễn, gã này khóe miệng còn chảy cả nước mắt vì cảm động. Lo cho cái vẻ ngây thơ thật thà của hắn, hắn dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, trong đầu hắn đang nghĩ gì, chắc chắn là thịt kho tàu hay hấp đều đã tính toán xong xuôi rồi. Thật là phục, mình còn chưa kéo lên được mà đã nghĩ tới ăn rồi? Tức giận nói: "Đừng có mà chảy nước miếng nữa, mau lại đây hỗ trợ, ta sắp không trụ nổi rồi." "Còn mấy người nữa, đừng có mà ngẩn ra." Nghe vậy. Đám người hoàn hồn. Vô Ưu Ly ở gần, người đầu tiên thoăn thoắt đến, giúp đỡ kéo. "Sư phụ, con tới giúp người." Tiểu Bạch là người thứ hai hoàn hồn, Trì Duẫn Thư thứ ba, Bạch Mộ Hàn thứ tư, Thành Diễn cuối cùng mới chậm rãi đến. "Tới rồi đây tới rồi đây." Đám người nhao nhao qua lại, người túm cần câu, người túm dây câu. Nhìn như luống cuống tay chân, nhưng đồng thời phát lực. Sợi dây câu dưới nước, trong nháy mắt trồi lên khỏi mặt hồ ba thước, rồi lại đột ngột căng ra. "Tê, lão Hứa, con cá này có lẽ hơi lớn à nha, kéo không nhúc nhích." "Sao lại khỏe vậy?" Cảm nhận được lực đạo kia, mấy người nội tâm lại một lần nữa rung động. Đây là cá sao? Với sự phối hợp của bọn họ, dời một quả núi nhỏ còn làm được, thế mà kéo không nổi một con cá, quả là không hợp lẽ thường. Chu Hư và Trương Bình từ dưới đất bò dậy, cũng vội vàng đến giúp đỡ. "Tiên sinh, bọn ta đến giúp người." Đúng lúc này, một con cá lớn trăm mét nhảy vọt lên trời, rồi rơi xuống nước, bơi về phía bờ tây, quẫy đuôi một cái, sóng dâng ba trượng. Đám người bị đánh cho trở tay không kịp, đúng là bị kéo lê về phía trước. "Không ổn, đứng vững." Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Tiểu Bạch liếc ngang một cái, phát lực. Toàn thân bốc lên một đạo liệt diễm, tóc trong nháy mắt đỏ lên quá nửa, treo sau lưng, giương cao. "Ta không tin, xem đây." "Đều là cơm của ta, tới rồi còn muốn đi?" Thành Diễn cũng không cam chịu yếu thế, mắt đỏ rực, chỉ thấy khóe mắt tràn ra huyết vụ, đầu tròng trắng mắt kia, đúng là bị đốt thủng, từ từ tróc ra, lộ ra một đôi con ngươi đỏ như máu. Hét lớn một tiếng. "Máu rót con ngươi." Nhị Oa phát lực, khí thế căng thẳng. Trì Duẫn Thư và Bạch Mộ Hàn kinh ngạc ngẩn người, con chó hoàng kia thì như đang bái thần, ngưỡng vọng Tiểu Bạch. Đặc biệt là ngọn lửa trên người Tiểu Bạch, khiến mấy người không thể không vận chân nguyên chống cự, về phần Chu Hư và Trương Bình, thì bị sóng nhiệt do khí thế trên người Tiểu Bạch tạo ra hất lùi lại. "Ái da!!" "Nóng!" Thấy thế cục ổn định, Hứa Khinh Chu nói: "Hai người các ngươi đứng bên cạnh nhìn đi." "Quay lại kéo." Nhị Oa biến thân, lực đạo tăng gấp đôi, dây câu căng như dây đàn, lâm vào thế giằng co. Đồng thời, bắt đầu từng chút lùi lại, cùng Linh Ngư kéo co, hơi chiếm thượng phong. Mà con cá lớn kia thì gấp gáp chạy tán loạn, Linh Ngư dưới nước như có tổ chức, cũng cắn vào dây câu, kéo người xuống sông. Tựa như đang trả thù việc mình không được ăn tinh huyết, hoặc là lũ cá con đang cứu đại ca. Hứa Khinh Chu ngoảnh mặt nhìn lên trời, nhìn những đệ tử Huyễn Mộng Sơn đang xem náo nhiệt, ai nấy đều ngẩn người, liền quát một tiếng. "Đừng chỉ nhìn, Bát Cảnh lên đi, đến giúp một tay." Những người đang xem kia, vốn chỉ là khán giả, quan sát trận kéo co này. Cho đến khi Hứa Khinh Chu câu được một con cá lớn, một con cá lớn bảy tám người cũng kéo không lại, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, tay chân luống cuống. Đặc biệt khi thấy một nam một nữ đột nhiên biến thân như vậy, bọn họ càng không biết mình nên làm gì. Chỉ là hoảng hốt trong lòng sốt ruột cầu nguyện. Thật không hề nghĩ tới việc giúp đỡ, bởi vì căn bản là không kịp phản ứng. Đây chính là câu Linh Ngư, bọn họ từ tận đáy lòng phủ nhận việc mình có thể câu lên Linh Ngư. Nghe thấy Hứa Khinh Chu quát to một tiếng, mọi người mới tỉnh ngộ. "Đúng rồi, mau giúp đỡ, cảnh giới cao lên a." "Nhanh nhanh nhanh." "Lão phu đến đây." "Ta cũng tới." "Ta là tông chủ, truyền lệnh cho ta, các trưởng lão, mau đến giúp tiểu tiên sinh." Trong đám người. Các trưởng lão nhao nhao đi ra, thuấn di đến bên bờ sông, bắt đầu tham gia trận chiến kéo co này. Một người, hai người, ba người, bốn người....chớp mắt đã nhiều hơn hai mươi người. Trong đó Bát Cảnh, Cửu Cảnh đều có, thậm chí còn có hai người Thập Cảnh. "Tiểu tiên sinh, bọn ta đến giúp ngươi, cùng nhau dùng sức." "Kích thích a, kích thích a, không ngờ, lão phu tuổi này rồi, vẫn còn có thể trải qua việc này, các lão hỏa kế, cùng nhau ủng hộ." "..........." Đám người nhao nhao, bày tỏ sự hưng phấn trong lòng. Dù sao đây là câu Linh Ngư. Nếu câu được, bọn họ cũng là người tham gia, không chút ngại ngùng nói rằng, sau này cũng có thể khoe khoang, năm đó lão tử từng câu được Linh Ngư. Đúng là có thể khoe khoang chuyện này đến hết đời, thậm chí cả ở Thượng Châu cũng không hết chuyện để khoe. Còn những đệ tử cảnh giới thấp hơn, tự biết không giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh hô hào cổ vũ. Dù sao dây câu chỉ dài như vậy, cần câu thì ngắn ngủn. Toàn bộ cùng lên, căn bản không có chỗ đứng, nói gì đến chuyện hỗ trợ, chỉ sợ còn cản trở. Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, nhưng vẫn phải kìm lại sự nôn nóng, bắt đầu cổ vũ, động viên. "Cố lên, cố lên." "Dùng sức!!" "Tông chủ bọn họ đều đến rồi, ổn thôi." "Tiểu tiên sinh, chơi nó." "Đại sư tỷ, ủng hộ a." Thế nhưng, mọi chuyện không hề suôn sẻ như trong tưởng tượng, bởi vì Linh Ngư cũng đang đồng lòng hợp sức, cùng nhau kéo, hơn nữa không chỉ một con mà là lít nha lít nhít. Toàn bộ mặt linh hà, một mảng sóng lớn trắng xóa. Còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của Linh Ngư. Thật không thể tin, cá lại biết kêu la. Mọi người kinh hãi, vừa phát lực, vừa chửi bới. "Gặp quỷ, lũ cá này mẹ nó là một bọn à?" "Nói nhảm, chúng nó không phải một bọn, lẽ nào lại cùng một bọn với chúng ta?" "Không dễ làm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận