Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 419: khởi hành.

Chương 419: Khởi hành. Nửa năm sau. Thư đến, Thành Diễn bế quan kết thúc, đạt tới Lục Cảnh, khoảng vài ngày nữa sẽ khởi hành, tiến về Huyễn Mộng Sơn. Bạch Mộ Hàn cầm lấy thư, nhìn những dòng chữ quen thuộc, nhức đầu không thôi. Hắn lẩm bẩm chửi thầm.
"Chuyện này là sao, bảo ta mang người về, làm sao mà mang, chẳng lẽ lại đ·á·n·h ngất xỉu rồi khiêng về hay sao?" "Phục."
Trong thư nói, không chỉ Thành Diễn muốn tới, mà hai cô nương kia cũng muốn đến. Lần đi này coi như đi hết, cũng chỉ còn lại một mình Lý Thanh Sơn.
Vốn dĩ hiện tại trêи giang hồ lời đồn đại đã n·ổi lên khắp nơi, rất bất lợi cho Lạc Tiên Kiếm Viện, các đệ tử trong tông môn lại càng thêm kinh hoàng, lo lắng bất an. Tất cả đều sợ tiểu tiên sinh Hứa Khinh Chu kia sẽ ở lại Huyễn Mộng Sơn luôn, không về. Tông môn vẫn luôn cố gắng trấn an.
Trước đó còn tốt, ba người đi cùng đều vẫn ở trên đỉnh núi luyện kiếm, bế quan tu luyện, gốc rễ còn ở đây nên bọn họ không sợ Hứa Khinh Chu không trở lại. Nhưng bây giờ đã khác. Cả ba người đều muốn đi, đi tìm Hứa Khinh Chu, điều này khiến sao bọn họ có thể yên tâm được. Ba người vừa đi, lòng người Lạc Tiên Kiếm Viện chắc chắn sẽ xao động. Thế nhưng, bọn họ có thể làm gì, cũng không thể ngăn cản người ta đi được, dù Hứa Khinh Chu đã nói sẽ trở về, ba người kia cũng chỉ là đi xem Hứa Khinh Chu. Nhưng, núi cao biển rộng, chim bằng một khi đã giương cánh, ngao du thiên địa, ngày nào mới là ngày về?
Vì vậy trong thư đặc biệt đề cập, để Bạch Mộ Hàn phải th·e·o s·á·t, đảm bảo an toàn cho bốn người, đồng thời còn phải đưa toàn bộ bọn họ về. Cuối thư còn có một câu.
[ Tất cả vì tông môn. ]
Điều này làm sao có thể khiến Bạch Mộ Hàn không đau đầu? Bản thân hắn có tài đức gì chứ, đúng là quá xem trọng hắn rồi, giờ hắn cảm thấy đạo tâm của mình cũng bị ảnh hưởng theo. Chẳng lẽ thật sự là muốn trộm gà không được còn mất nắm gạo hay sao. Vốn dĩ đến là vì lấy lại những gì đã mất, cuối cùng lại chẳng lấy được gì, còn phải bỏ người vào? Vậy coi như thật sự là mất cả chì lẫn chài. Sợ sẽ thành trò cười lớn ở Hoàng Châu.
Ngày thứ hai sau khi nhận thư. Lạc Tiên Kiếm Viện bên này, Thành Diễn, Vô Ưu, Tiểu Bạch cũng chuẩn bị xong xuôi, mang theo gia sản rời đi. Cái gì cần mang thì mang, cái gì không nên mang cũng mang. Nhìn cứ như một đám muốn chạy tr·ố·n vậy, không ai nghĩ là đi thăm người thân.
Mà Tam Oa thực sự cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đi theo Hứa Khinh Chu, từ nhỏ nhỏ trời sương đi đến Giang Nam, rồi lại từ Giang Nam đến Hoàng Châu, cùng nhau đi, vừa đi vừa nghỉ. Đến một nơi, ở lại một thời gian rồi lại thu dọn đồ đạc, đi tiếp một nơi khác. Nhà. Đối với bọn họ mà nói, chưa bao giờ là một địa điểm, mà là một khái niệm. Chỉ cần bốn người ở cùng nhau, đó chính là nhà. Lần này, chắc cũng sẽ không ngoại lệ, bọn họ không biết Hứa Khinh Chu có còn trở về không? Nhưng nhiều khả năng là sẽ không đi. Nói tóm lại, chuẩn bị sẵn sàng thì không sai. Nói đi du ngoạn, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên. Hành vi của bọn họ chẳng hề che giấu, những người sáng suốt tất nhiên hiểu rõ, và tất nhiên là nhìn ra ngay. Nhưng đám người Lạc Tiên Kiếm Viện lại ngầm hiểu lẫn nhau lựa chọn làm như không thấy, không, phải nói là giả vờ không hiểu thì đúng hơn.
Ngày hôm đó. Trước sơn môn. Hạ Vãn Di đến, Lạc Nam Phong cũng đến, còn có Tiêu Khải cũng tới, bọn họ ra đến ngoài sơn môn, tiễn đưa ba người, cảnh tượng này cũng không hề tầm thường. Ba tên tiểu bối, để các bậc trưởng lão trong tông môn đích thân tiễn đến tận sơn môn, vinh hạnh này, không phải ai cũng có thể có được.
"Thay chúng ta gửi lời vấn an đến tiên sinh."
"Trên đường chú ý an toàn, cẩn t·h·ậ·n một chút."
"Nhớ đi sớm về sớm, bên ngoài chung quy vẫn là bên ngoài, trong nhà mới là trong nhà..."
Ba người Thành Diễn có chút xúc động, nhưng đã trải qua nhiều rồi nên cũng quen, có trái tim rất lớn. Vô Ưu hàn huyên vài câu, lần lượt đáp ứng, sau đó vẫy tay từ biệt, hướng về Huyễn Mộng Sơn mà đi. Ba năm, bọn họ với Lạc Tiên Kiếm Viện cũng có chút tình cảm, thực sự muốn đi, chắc chắn sẽ có chút không nỡ, cảm xúc vốn nên trầm lắng. Nhưng vừa nghĩ tới lập tức có thể nhìn thấy tiên sinh, bọn họ lại không nhịn được mừng thầm trong lòng. Dù là ở đâu hoặc ở bên ai, cũng không thể làm lu mờ vị trí của Hứa Khinh Chu trong lòng bọn họ.
Nhìn ba người ngự không mà đi, Tiêu Khải và những người khác đứng tại chỗ, ánh mắt nặng trĩu, mang theo sự lo lắng và không nỡ. Tiêu Khải thở dài. "Haiz, lần này là thật đi, xong rồi, ta không nên nhắc đến chuyện thánh địa với hắn, giờ muốn khóc cũng không khóc được nữa."
Những người còn lại lắc đầu thở dài, tuy không nói, nhưng trong lòng cũng đã chấp nhận kết cục này.
Lạc Nam Phong lại giữ ý kiến phản đối, trịnh trọng nói "Tiên sinh sẽ không đi, hắn đã nói hắn sẽ trở về, thì nhất định sẽ trở về."
"Ngươi chắc chắn vậy sao?"
Lạc Nam Phong mỉm cười. "Hứa huynh đã nói, quân tử có thể trầm mặc, nhưng quân tử tuyệt đối không nói dối, nếu hắn đã hứa với chúng ta sẽ lấy lại thánh địa, thì nhất định sẽ làm được."
Đám người im lặng, bởi vì có lý. Hứa Khinh Chu thực sự rất đáng để bọn họ tin tưởng.
"Đi thôi, mọi người giải tán đi, yên tâm đi, tiên sinh ở lại Huyễn Mộng Sơn chắc chắn là còn có chuyện chưa hoàn thành, chờ hắn xong xuôi rồi cũng sẽ trở về." Những người còn lại nhao nhao phụ họa. "Đúng, đúng, đúng."
"Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Toàn bộ quá trình chỉ có Hạ Vãn Di từ đầu đến cuối trầm mặc không nói, đuôi mày nhíu chặt, rồi tự mình rời đi. Nàng hiểu rõ, Hứa Khinh Chu nhất định sẽ đi, cho dù không phải bây giờ, thì cũng sẽ trong tương lai không xa.
Lạc Nam Phong thấy cô vợ mình có vẻ ủ rũ, đi theo sau. "Sao thế, nàng cũng đang lo tiên sinh không về sao?" Hạ Vãn Di nhìn hắn thật sâu một chút, lắc đầu nói: "Không có."
"Vậy nàng sao vậy?"
Hạ Vãn Di dịu dàng nói "Nhưng một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ phải đi, chẳng phải sao? Giao long làm sao có thể nằm mãi ở chỗ nước nông này được."
Về việc này, Lạc Nam Phong vẫn luôn rất bình tĩnh, phân tích theo lý trí "Đúng vậy, tiên sinh vốn không phải vật trong ao, đương nhiên sẽ không ở lâu, Hoàng Châu chỉ là một tấm ván cầu, tương lai của hắn thuộc về Thượng Châu." Dừng lại, sự chú ý chuyển hướng, chỉ vào tòa lầu trên đỉnh thuyền, nói tiếp "Nhưng, dù tiên sinh có đi, thì vẫn ở đó thôi, nàng xem, đó chẳng phải là bằng chứng hắn đã ở đây sao?"
Hạ Vãn Di nhìn theo hướng tay Lạc Nam Phong chỉ, thấy tàng Thư các đứng vững trên đỉnh núi, giật mình, rồi bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra. Đúng vậy. Tiên sinh đã từng đến, từng ở lại nơi này, còn để lại lầu kia, dù không ở đây thì sao chứ? Nàng vén tóc mai, cười dịu dàng nói: "Ừ, tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, đi thôi, Phu quân, chúng ta về."
Lạc Nam Phong nhìn xung quanh, ho khẽ một tiếng. "Khụ khụ, đang ở đâu mà gọi Phu quân không thích hợp."
Hạ Vãn Di nghiêng đầu, thần sắc đột biến, "Hả.....ngươi nói cái gì?"
Lạc Nam Phong toàn thân run lên. "Ta nói, vợ tốt."
Hạ Vãn Di nắm chặt lỗ tai hắn, ra sức vặn. "Ngươi gọi ta là gì?"
"Ai da, đau đau đau... sư muội, ta sai rồi, ta sai rồi."
Hạ Vãn Di buông tay ra, khoanh tay trước ngực, tức giận nói "Hừ, nhớ đấy, nơi công cộng, xưng hô theo chức vị, lần sau còn như thế thì ta đ·á·n·h."
Lạc Nam Phong bịt tai, nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn ấm ức nói. "Là nàng gọi trước mà." Hạ Vãn Di vênh mặt lên nói: "Ta thì được, ngươi thì không, có ý kiến à?"
"Không dám."
"Đi."
"Vâng."
"Hả?"
"Đến ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận