Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 590: lựa chọn!

Chương 590: Lựa chọn!
Thư Tiểu Nho âm thầm chê bai trong lòng, nhìn vẻ mặt tươi tỉnh, mắt sáng rỡ, ba hoa chích choè của Phương Thái Sơ, nàng chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nhận ra sự không phù hợp này. Thử hỏi Hạo Nhiên, ai chưa từng gặp, nghe qua danh tiếng Thánh Nữ Phương Thái Sơ này, mà lại còn khen ngợi một người đàn ông, hơn nữa lại là một người đàn ông xa lạ như thế...... Trước một khắc, ngươi còn nói với ta rằng, thiên hạ này đàn ông đều là lũ sâu bọ, chẳng có ai tốt đẹp, giờ phút này, ngươi lại nói với ta, vị tiên sinh này thơm tho, tốt đẹp biết bao... Trước khi đi, ngươi nói người ta là kẻ âm mưu, làm tất cả mọi chuyện đều là đang bày bố cục, phải cẩn thận một chút. Đi một chuyến trở về, ngươi lại nói người ta, mang trong mình chí lớn, tấm lòng rộng rãi, thương xót chúng sinh, phong thái nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ, học thức uyên thâm... Tóm lại, hận không thể đem hết tất cả lời hoa mỹ có trong kho từ ngữ ra dùng cùng một lúc. Chuyện này là sao? Bất quá nói đi thì nói lại, so với sự khinh bỉ coi thường, đối với Thư Tiểu Nho mà nói, càng nhiều thì lại là sự hiếu kỳ cùng mong chờ.... Trong lúc bất tri bất giác, đối với vị tiên sinh này dâng trào hứng thú, nàng thật sự muốn nhìn xem, vị tiên sinh này rốt cuộc là người như thế nào, có mị lực ra sao... Đầu tiên là thu phục cái tên Đồ Không Nhi kia, hiện tại lại làm cho Phương Thái Sơ biến thành một cô nhóc mê trai. Quả nhiên là lợi hại. Đương nhiên, có ý nghĩ như vậy không chỉ riêng Thư Tiểu Nho, tiểu hòa thượng kia cũng thế, hắn đối với Hứa Khinh Chu này hứng thú cũng càng nồng đậm thêm chút. Thầm nghĩ, mình có lẽ cũng nên đi bái phỏng một phen mới đúng. Đi tiếp xúc tiếp xúc, cũng mở mang kiến thức một chút, thư sinh này hơn người ở chỗ nào.... Phương Thái Sơ thao thao bất tuyệt, hăng say nói quên hết cả, đương nhiên là không hề để ý đến sự biến hóa thần sắc cùng cảm xúc của người bên cạnh, vẫn cứ tự mình nói. Còn lấy ra quyển Đạo Đức Kinh kia, ngạo kiều nói đó là người kia tặng, nói xa nói gần nghe rất có lý, nhưng cái trò nịnh hót thì cách hai dặm cũng có thể nghe thấy tiếng vang. “Hắn thật sự rất khác biệt, vô cùng không giống bình thường, ta đang nghĩ, hắn rất có thể không phải người Hạ Châu.....ngươi thấy thế nào, Tiểu Nho?” Thư Tiểu Nho mấp máy môi, “Ha ha ~ ngươi vui vẻ là được.” Phương Thái Sơ nghiêng đầu, “Nụ cười của ngươi gượng gạo quá.” Thư Tiểu Nho lười biếng tranh cãi, có chút không kiên nhẫn mà hỏi: “Nói xong chưa?” Phương Thái Sơ dường như cũng ý thức được mình quả thật có hơi quá đà, nói hơi nhiều một chút, ngượng ngùng nói: “Ừm, nói xong rồi.” Thư Tiểu Nho phun ra một ngụm trọc khí, tựa như nhặt được đại xá, từ từ nói: “Vậy bây giờ có thể nói chuyện chính được chưa?” Phương Thái Sơ giả bộ hồ đồ, một mặt vô tội đáp: “Chuyện chính gì?” Thư Tiểu Nho cười tủm tỉm nói: “Ngươi cảm thấy sao?” Tiểu hòa thượng cũng xê dịch mông, hướng chỗ hai người nhích lại gần. Phương Thái Sơ ngẩng đầu nhìn trời, nhìn qua lá trúc, đảo mắt, “Ta cũng không biết ngươi đang nói cái gì....” Thư Tiểu Nho cũng chẳng thèm vòng vo, đột ngột đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Không nói thì ta đi đây.” Thấy Thư Tiểu Nho sắp nổi giận, Phương Thái Sơ lập tức chịu thua, kéo tay Thư Tiểu Nho lại, cười nói: “Được rồi, được rồi, không trêu ngươi nữa, ta nói còn không được sao......” Thấy Phương Thái Sơ chịu thua, trong mắt Thư Tiểu Nho thoáng hiện một tia đắc ý nhỏ, bất quá vẻ mặt vẫn cứ xụ xuống, tỏ ra rất nghiêm túc. Ngồi trở lại. “Nói đi.” Phương Thái Sơ ánh mắt nhìn quanh một vòng, giống như đang xác nhận điều gì, lại ra vẻ thần bí giảng: “Kỳ thật chuyện này nói cho các ngươi biết, cũng không có gì, chính là như vậy.......” Giọng điệu không nhanh không chậm, sự việc không dài không ngắn, tình tiết bình bình đạm đạm, Phương Thái Sơ kể một cách bình thường. Nhưng mà. Đối với tiểu hòa thượng cùng Thư Tiểu Nho mà nói, lại là vô cùng mới mẻ, nghe cũng hết sức chăm chú.... Cô nương thỉnh thoảng cau mày, sửa sang lại vạt áo. Hòa thượng thỉnh thoảng sờ đầu, sửa lại kiểu tóc. Nghe rất mê mẩn, trong mắt cũng đầy vẻ hoảng hốt, đương nhiên trong sự hoảng hốt khó hiểu đó, dần dần chuyển sang rung động. Nàng nói cho bọn họ, Hứa Khinh Chu bán không phải trà, mà là vong ưu, tức Giải Ưu. Cũng nói cho bọn họ biết, Hứa Khinh Chu tặng cho nàng Tiên Trúc chi diệp, đáp ứng phù hộ đạo môn, tự nhiên cũng báo cho chính bọn họ cần trả ra cái giá. Đó chính là đạo môn cần nghe lệnh của Hứa Khinh Chu trăm năm. Nghe đến đây. Hai người cũng đã hiểu những sự khác thường ở Thanh Hoang Vực mấy ngày nay, ngẫm lại thì ra bọn họ cũng giống Phương Thái Sơ, đồng ý với đối phương. Cũng làm chuyện giống vậy. Đến cuối cùng. Phương Thái Sơ kể xong, vỗ tay nhỏ một cái, nói: “.....chuyện đã xảy ra, chính là như vậy.” Thư Tiểu Nho trừng mắt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Hắn thật sự nói như vậy?” Tiểu hòa thượng yết hầu nhấp nhô, “Ý nghĩ thật to gan.” Phương Thái Sơ quả quyết lần nữa xác nhận: “Đương nhiên, chẳng lẽ ta lại còn lừa các ngươi sao? Bất quá hắn có thể làm được hay không, ta cũng không biết.” Hai người lâm vào trầm mặc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời đúng là không biết nên nói cái gì. Mà Phương Thái Sơ thì đứng dậy, phủi phủi váy, nhìn hai người một chút, hờ hững giảng đạo: “Nên nói, ta đã nói, ta cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi, còn về việc làm như thế nào, lựa chọn ra sao, hai người các ngươi suy nghĩ kỹ càng cân nhắc đi...” Ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh sáng trên đỉnh đầu, tự nhiên là chẳng nhìn ra trò gì, nhưng vẫn híp mắt cười nói: “Được rồi! Thời gian không còn sớm, ta phải về chuẩn bị.....” Nói xong liền bỏ hai người lại mà đi, tay nhỏ chắp sau lưng, bước đi nhẹ nhàng. Nhìn ra được, tâm tình của Phương Thái Sơ có vẻ rất tốt, đối với tương lai, cũng tràn đầy mong chờ. Tiểu hòa thượng, Thư Tiểu Nho nhìn theo bóng nàng rời đi, hồi tưởng lại lời của Phương Thái Sơ vừa rồi, đầu óc có chút hỗn loạn..... Hai người nhìn nhau, ánh mắt rất phức tạp, cảm xúc cũng rất phức tạp. Thư Tiểu Nho mở lời trước, hỏi hòa thượng, “Con lừa trọc nhỏ, ngươi thấy thế nào?” Tiểu hòa thượng thản nhiên nói: “Lão cô nương, nếu có thể, tiểu tăng muốn ngồi xem.” Thư Tiểu Nho tức giận mắng: “Ngươi có thể đứng đắn một chút được không, ta đang nói với ngươi chuyện chính sự đó?” Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ, nhìn lại một chút về phía rừng trúc, “Tiểu tăng nghĩ, chúng ta thật sự nên đi xem một phen......” Dứt lời, nhìn cô nương bổ sung: “Ta nói là đi tìm cái vị tiên sinh kia xem.” Thư Tiểu Nho nghiêng đầu, mắt đảo liên tục, nói: “Vậy... đi?” Tiểu hòa thượng đứng dậy, gật đầu nói: “Đi.” Hai người ăn ý, cùng hướng ra bên ngoài rừng trúc. Thế giới này, tựa như ăn cơm. Trước gia nhập thì ăn thịt, sau gia nhập thì ăn canh, cuối cùng gia nhập thì rửa chén, đạo lý này, bọn họ sống ngần ấy năm. Không thể nào không hiểu. Bọn họ không ngốc, Phương Thái Sơ vừa nói, cũng liền hiểu rõ mọi chuyện. Không ngoài việc vị tồn tại giống như thần kia, muốn kiến tạo một kỳ tích, cũng muốn trở thành vị vua duy nhất nơi này. Chỉ là lý do thoái thác của hắn không phải là vì xưng bá, cũng không phải vì thống trị, mà là muốn cho tất cả mọi người sống. Nói đơn giản. Chính là vì hòa bình. Thật giả dối. Bất quá, đối với bọn họ mà nói, điều này đều không quan trọng, là vì thống trị cũng tốt, hay là vì hòa bình cũng được..... Bọn họ vốn cũng không có khả năng chi phối, đối mặt với dòng lũ bất ngờ ập đến, hoặc là bị cuốn trôi, hoặc là cũng chỉ có thể nước chảy bèo trôi, tự bảo vệ lấy mình. Trong một thời gian ngắn ngủi, Phương Thái Sơ Đạo châu, Bôi Không Mã Xanh Hoang... lần lượt gia nhập vong ưu. Thêm Hạ Hạ Tứ Châu, đã tổng cộng Lục Châu nghe lệnh của thư sinh. Có thể thấy được hắn thật không phải chỉ nói suông. Thời gian không chờ đợi ai, bọn họ cần phải nhanh chóng lựa chọn. Đương nhiên, quan trọng nhất là Tiên Trúc chi diệp, đây chính là sự dụ hoặc trí mạng nhất... Cô nương nói: “Lát nữa ngươi đi trước nhé?” Hòa thượng hỏi: “Vì sao?” Cô nương tiếp lời: “Phật Tổ sẽ phù hộ ngươi.” Hòa thượng đáp: “Được thôi.....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận