Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 359: cầm kiếm ngọn núi.

Chương 359: Cầm kiếm đỉnh núi. Ở trên đỉnh núi Cầm Kiếm, đến một tòa tiểu viện. Nhà có sáu bảy gian. Trong viện có hai cây. Bên trái là cây đào, bên phải cũng là cây đào. Bên bờ Linh Hà, linh khí dồi dào, mưa thuận gió hòa, đương nhiên cây cối tốt tươi. Cho nên trời có bốn mùa, nhưng lại không phân rõ được. Bất quá nhìn trên cây không có hoa đào, cũng không có quả, xác định là cuối thu hoặc đông rồi. Ai mà biết được? Không ai quan tâm. Con đường tu hành, cầu trường sinh, rơi vào Kiếm Tiên Viện dù cô đơn, nhưng dù sao cũng là một trong bảy tông, có thể vào tông môn tu hành, dốc cả một đời, Kim Đan tất sẽ thành. Thọ nguyên mấy trăm, hẳn là định số. Ai lại để ý xuân hạ thu đông? Mấy người an ổn lại, định cư ở đây. Tam Oa chọn một phòng. Coi như là cắm rễ ở đây rồi. Tại Hoàng Châu, cũng có một ngôi nhà. Sau này, Tam Oa cũng có thể chăm chú tu hành. Hứa Khinh Chu nhờ Lạc Nam Phong tìm một đệ tử, đưa một phong thư, đến Tiên Âm Tông, giao cho Vân Thi. Lạc Nam Phong tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Sắc trời dần muộn, ngày càng sụp tối. Tông chủ Tiêu Khải dẫn theo một đám trưởng lão leo lên Tiểu Kiếm Phong, muốn bày tiệc chiêu đãi Hứa Khinh Chu và những người khác. Nhưng bị Hứa Khinh Chu từ chối. "Về sau đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy, đường xá xa xôi, mệt mỏi, chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, với lại Thanh Sơn tiền bối cũng không thích những cảnh ồn ào như thế." Tiêu Khải đương nhiên mở lời khuyên can, để tỏ rõ thái độ của mình. Coi trọng. Ba khuyên ba hỏi, cuối cùng cũng thỏa hiệp, lại tặng lễ một phần, bày tỏ tấm lòng. Hứa Khinh Chu cũng không từ chối, mà vui vẻ nhận lấy. Tuy rằng những đồ vật đó đối với hắn mà nói không hiếm lạ gì, nhưng với Lạc Kiếm Tiên Viện bây giờ, sợ rằng cũng là những thứ không dễ gì có thể lấy ra được. Để cầu một cái an tâm, Hứa Khinh Chu liền cho hắn một cái an tâm. Trời chiều sầu úa vàng, hắn mới dẫn người rời đi. Đúng là vô tình. Hứa Khinh Chu thực sự đoán không sai, Tiêu Khải lo chính là mấy người biết đi không từ giã. Dù sao chuyện như vậy, không phải là không có tiền lệ. Lúc trước không ít người đều là vì danh tiếng của bốn tông hàng đầu mà đến, thế nhưng mà tông môn lớn như vậy rất hoang vu a. Tưởng tượng và hiện thực sai khác quá lớn, người có ý muốn rời đi cũng là hợp lý. Mà lại, đi nhiều người, hắn không khỏi lo lắng, nhìn ai cũng giống như sắp đi. Sau khi xuống núi. Tiêu Khải lo lắng, vẫn còn có chút bất an, liền dặn dò đại đệ tử của mình. "Mộ Hàn, ngươi ở dưới núi trông chừng, tuyệt đối đừng để người ta trốn mất." Bạch Mộ Hàn trợn tròn mắt, chỉ mình, rất không xác định hỏi: "Sư phụ, người không có phát sốt chứ, ta, Bát Cảnh sơ kỳ, yếu như gà, người ta, Đại Thừa đỉnh phong, thiên hạ đệ nhất, người bảo ta trông chừng người ta, người muốn chết sao." Nhưng Tiêu Khải hồn nhiên không để ý, chỉ vỗ vai Bạch Mộ Hàn, nói nghiêm túc: "Ta tin ngươi, hết thảy vì tông môn." Nói xong nghênh ngang rời đi. Chỉ để lại Bạch Mộ Hàn, cô độc lộn xộn trong gió. Nhún vai, cố gắng giữ vẻ không sao cả, để tê liệt nội tâm của mình. Hết thảy vì tông môn. Câu nói này, theo hắn suốt tuổi thơ, dần dà, hắn đã quen thuộc rồi. Cho dù bây giờ, chỉ cần sư phụ nói ra câu "hết thảy vì tông môn" đó, mọi thứ không hợp lý, với hắn mà nói, đều sẽ trở nên hợp lý. Nhẹ nhàng giậm chân, nhảy lên một cây, tựa trên cành, ngóng về phương xa. Trời chiều nhuộm trời, chỉ còn một nửa màu đỏ, nhưng toàn bộ Linh Hà, lại đượm đầy vẻ sầu úa. Bạch Mộ Hàn ngồi trên cành cây, tiện tay hái xuống một chiếc lá xanh. Đặt trước môi, đôi mắt nặng nề, tiếng thở dài. Liền cứ như vậy tấu lên một khúc giang sơn phong nguyệt. Trên mặt lạnh lẽo, trong đáy mắt lại là vụng trộm ẩn giấu một tia vui mừng. Khoảng thời gian có thể làm hắn vui không nhiều, nhưng hôm nay, chắc chắn tính một lần. Trên núi. Tiểu Lạc biết ý đi vào tiểu viện, mời mọi người đến dự tiệc. Đương nhiên là do sư phụ nàng sai đến, nói là gia yến. Cho nên Hứa Khinh Chu cũng không từ chối. Dù sao cùng Lạc Tri Ý và Lạc Nam Phong đi cùng một đường, mặt mũi này là phải nể. Với lại, tiền bối Hạ Vãn Di, cho hắn ấn tượng rất tốt. Mặc dù cảnh giới không bằng Lý Thanh Sơn, dung mạo không so được với Vân Thi. Có vẻ rất bình thường, không có gì lạ. Nhưng lại rất chân thật. Nàng chính là một trưởng bối, khi nàng đứng đó nghênh đón ngươi, thật cho người ta cảm giác về nhà. Gia yến, gia yến. Không có lý do gì không đi. Đi trên đường, nghe tiếng gió thổi dưới núi, đưa tới một khúc nhạc. Có chút sầu, lại tràn đầy tịch liêu. Bất quá, không thể phủ nhận, tựa hồ rất êm tai. Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi: "Ai thổi đấy?" Lạc Tri Ý bĩu môi, đầy vẻ không quan tâm nói: "Còn ai ngoài Bạch Mộ Hàn cái khối băng kia chứ." "Khối băng?" Lạc Tri Ý dang tay. "Đúng đấy, ngày nào cũng mặt lạnh, như ai thiếu nợ hắn, lạnh như băng, không có chút nhân tính nào." Rõ ràng, đối với Bạch Mộ Hàn tiểu nha đầu này, hẳn là có chút ghét. "Là cái tên nam nhân ban ngày, đại sư huynh, đúng không?" Tiểu Bạch lại hỏi. "Không sai, chính là hắn." Thành Diễn đột nhiên chen vào, "Ta nhớ ra rồi, hắn chính là cái người mà ngươi nói muốn tranh giành vị trí tông môn với ngươi." Lạc Tri Ý ngẩng cao đầu nhỏ, bước chân ngắn, ngạo nghễ nói: "Không sai, hắn đúng là không biết tự lượng sức." Hứa Khinh Chu im lặng, cuối cùng là ai không tự lượng sức chứ, khinh bỉ nói: "Người ta là đại sư huynh, một kẻ Bát Cảnh, ngươi thì mới Ngũ Cảnh, hình như ngươi mới là người không biết tự lượng sức mình đi." Lạc Tri Ý chột dạ, chỉ nói một câu: "Ta còn nhỏ, đường còn dài, cứ chờ xem, hừ." "Chậc chậc." Vô Ưu thì từ đầu đến cuối không nói gì, mà đang chăm chú lắng nghe, trong mắt ánh lên tia sáng khác nhau. Nàng vốn là linh căn Phong hệ, đối với âm thanh đặc biệt nhạy cảm. Người khác nghe hát, nghe là khúc nhạc, còn nàng nghe khúc nhạc, là biết được câu chuyện trong đó. Hứa Khinh Chu nhẹ giọng hỏi: "Nghe được gì?" Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn Hứa Khinh Chu, ý vị thâm trường nói "Một ngọn lửa nóng rực, đang thiêu đốt trong trời băng tuyết." Hứa Khinh Chu hơi nhíu mày. Vô Ưu thở dài, bổ sung một câu. "Hắn hình như rất cô đơn, có chút đáng thương." Nhìn thấy tiểu nha đầu vẻ mặt bi thương, Hứa Khinh Chu đưa tay xoa nhẹ đầu nàng. An ủi: "Đường tu hành, cô đơn vốn là lẽ thường, không chỉ mình hắn." Vô Ưu gật đầu, híp mắt cười nói: "Ừ, ta biết rồi sư phụ." Cô bé ăn mày nhỏ bé, chớp mắt đã lớn thành cô gái xinh đẹp như tiên. Cảnh còn người mất, Vô Ưu đã trưởng thành. Nhưng quỹ tích của nàng hình như đang lệch đi. Bây giờ nàng, hiền lành đến đáng sợ, quá đa cảm đến kinh người. Hứa Khinh Chu rất khó tưởng tượng, một cô gái như thế, sau này làm sao có thể cùng toàn thiên hạ đối địch chứ. Hắn không khỏi nhớ lại câu hệ thống vô tình nói, sát đạo biến nho đạo. Như thế nào sát đạo? Như thế nào nho đạo? Hắn từng nghe một câu, đại nho giả, mười đời chín giết. "Hy vọng những gì ngươi nói, là đúng." Trời tối, ánh nến lên. Tại tiểu viện trên đỉnh núi Cầm Kiếm, một chiếc bàn dài, gia yến bắt đầu. Nhẹ nhàng sơn phong, vang tiếng cười nói vui vẻ. "Tiểu tiên sinh, ngươi uống trà trước, thức ăn sắp xong rồi." "Hạ tiền bối đừng vội, cứ từ từ là được." "Ai, đừng gọi ta tiền bối, ngươi và Nam Phong không phải gọi nhau huynh đệ sao? Gọi ta tẩu tử là được." "Được, tẩu tử." "Ha ha ha ha!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận