Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 904: tỉnh lại tiểu cô nương

Chương 904: Tiểu cô nương tỉnh lại
Sáng sớm hôm sau, gà vàng báo sáng, chân trời vừa hé, thắp sáng cả núi sông.
Sinh linh hai bên bờ sông lại đều mắt tròn mắt dẹt.
Nhìn thấy hai bờ Linh Giang, liễu xanh hoa hồng, dãy núi xanh biếc.
Chỉ trong một đêm, cảnh tượng đập vào mắt giống như giữa mùa hè lại gặp một mùa xuân.
Vạn vật hồi phục, sức sống bừng bừng.
Trong núi sông, vạn loài hoa trên núi lại không phân biệt bốn mùa, đồng loạt nở rộ.
Ngay cả khu chiến trường khói lửa tràn ngập dưới Kiếm Thành, giờ phút này cũng đã biến thành một biển hoa, bướm lượn nhẹ nhàng, gió mát thổi tới, hương hoa làm say lòng người.
Chợt như một đêm gió xuân về, trăm hoa nhân gian đều hớn hở.
Cảnh tượng này, nói một câu trời đất sinh dị tượng, bốn mùa không theo quy luật cũng không đủ để hình dung.
Đám người thổn thức, tiếng kinh hô vang lên từng trận.
“Ai... có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?” “Hả, ta chẳng phải chỉ ngủ một giấc sao? Thế này là đã qua một năm rồi ư?” “Gặp quỷ, trời ạ~” “Ta biết rồi, ta biết rồi, chắc chắn là đêm qua Huyết Nguyệt qua đi một hơi, gặp dữ hóa lành, cho nên điềm lành lớn xuất hiện, đây là tường thụy a.” “Là vậy sao?” “Không biết, nhưng nghe có vẻ rất có lý.”
Cả tòa Kiếm Thành vang lên tiếng kinh hô, nhìn về bờ bắc, cũng là cảnh tượng như vậy.
Lấy Kiếm Thành làm trung tâm, hai bờ Linh Giang, trong vòng một đêm, chẳng biết tại sao, lại thật sự là cỏ mọc én bay, thay đổi cả nhân gian.
Thánh Nhân trong Kiếm Thành, cảm ứng trời đất, tâm thần đều rung động.
Chẳng biết tại sao.
Khí vận nơi đây, ngút trời quanh quẩn, như hổ ngồi rồng cuộn, khuếch tán ra bốn phía, muốn nuốt trọn cả thiên hạ.
Khí vận bực này, bọn hắn chưa từng thấy qua, nhưng có một từ có thể khái quát đơn giản.
Khí Trùng Đẩu Ngưu.
Tổ sư Tam giáo cũng nghe tin mà đến, đứng trên mây nhìn xuống dưới màn trời, từng người vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt hoảng hốt.
Linh thủy ngày càng ít, linh khí tiếp tục suy yếu, đại kiếp trời đất sắp nổi lên, lại đúng vào lúc này.
Nhân gian không biết vì sao lại xuất hiện một luồng khí vận, dường như trời ban, bao phủ nhân gian, khuếch tán ra núi sông hai bờ, nhưng lại không tìm ra nguyên cớ.
Không khỏi khiến người ta suy nghĩ miên man, đoán già đoán non.
“Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu trước đại nạn?” “Lạ thay, lạ thay, thật là lạ thay.” “A Di Đà Phật, Thiên Đạo dẫn dắt, xem ra nhân gian vẫn còn tồn tại một tia hi vọng sống a.”
Bọn họ không hiểu, nên họ đoán mò, thế nhưng dù không hiểu, cũng biết đây là chuyện tốt.
Ai mà không biết Chân Linh sinh ra, khí vận nơi đây có thể vạn năm không suy.
Chỉ là đáng tiếc.
Hạo Nhiên vốn là một vùng cấm địa, một cái lồng giam, khí vận của một Chân Linh không đủ để thay đổi cục diện trời đất, đơn giản chỉ là phúc phận của vạn linh, khiến cho sức sống tràn trề mà thôi.
Dù sao.
Trời đất Hạo Nhiên, hiện nay có tổng cộng bảy Chân Linh.
Con số này cho dù đặt ở Thượng giới Tiên Vực, vậy cũng tuyệt đối là số một, một sự tồn tại dẫn đầu thật xa.
Nếu không có hạn chế, không cần bao lâu, thiên hạ Hạo Nhiên tuyệt đối có thể sừng sững trên đỉnh vĩnh hằng này, chính Tiên Vực cũng không sánh kịp.
Sau đó.
Mọi chuyện dần lắng xuống, tất cả trở lại bình thường, hoa núi nở khắp thế gian trong những ngày sau đó, thời tiết vô cùng tốt.
Cây đào trồng trong tiểu viện, hoa cũ chưa rụng, hoa mới lại nở, cũ mới giao thời, cùng treo trên một cành, cũng xem như một loại lãng mạn khác.
Chân Linh mới sinh ra, mang theo khí vận trời sinh, ngủ say suốt mấy ngày không tỉnh.
Mấy người trong viện, sự kích động ban đầu cũng dần biến mất, không còn sự nhiệt tình và mong đợi như ban đầu.
Đại Hắc vẫn nằm sấp như cũ.
Tô Lương Lương vẫn ra ngoài tản bộ như thường.
Về phần Dược, biến mất không dấu vết, không biết đi đâu.
Trong lúc đó.
Bộ Khê Kiều đợi Hứa Khinh Chu ở bờ sông không được nên đã đến tiểu viện tìm hắn một lần, lại bị đóng cửa không tiếp, bực bội ra về.
Duy chỉ có thiếu niên.
Ngồi trong viện, ròng rã ba ngày, sừng sững không động.
Trăng lúc tỏ lúc mờ, gió nhẹ không ấm không lạnh.
Sau ba ngày đêm, trong phòng có động tĩnh, rất nhỏ.
Bên ngọn đèn, thiếu niên chậm rãi uống một chén trà lạnh.
Một lúc sau, lại nghe cửa phòng cọt kẹt mở ra.
Đầu tiên là ngọn nến trường minh màu đỏ trong phòng chạy ra trước, tiếp theo là một bóng dáng lặng lẽ rơi xuống ánh trăng bạc.
Không lâu sau, một cái đầu nhỏ liền ló ra.
Tiểu gia hỏa lén la lén lút, nhìn đông nhìn tây, dáng vẻ lanh lợi.
Dường như tiểu viện bên ngoài căn phòng đối diện này vô cùng kỳ lạ.
Đầu tiên là ngửa đầu nhìn trăng, lại ngắm sông sao đầy trời.
Sau đó nhìn về Linh Giang, thấy một màu trắng bạc.
Cuối cùng nhìn về phía trong viện, thấy một vị lang quân áo trắng.
Trong mắt tiểu cô nương, nổi lên hào quang bảy màu, ánh lên đầy sự mới lạ.
Mạnh dạn bước ra khỏi phòng nhỏ, ưỡn bộ ngực nhỏ, ngẩng cái đầu nhỏ, vung vẩy hai cánh tay nhỏ, nhanh chân bước về phía trước.
Mái tóc dài ba màu sau lưng gần như chạm đất, theo bước chân lắc lư trước sau, nhẹ nhàng đung đưa sau lưng.
Tựa như rong rêu dưới hồ sâu thăm thẳm, lả lướt, linh động phiêu dật.
Nàng vẫn mặc bộ quần lụa mỏng màu trắng có sẵn khi mới đến, đi chân trần mà đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như đồ sứ, tưởng chừng thổi qua là vỡ, trong đêm tối lại tỏa sáng rạng rỡ, cặp mắt kia càng thêm thần thái sáng láng.
Thiếu niên im lặng, mắt chứa ý cười, nhìn chăm chú vào nàng.
Tiểu cô nương kia ngược lại cũng rất bạo dạn, không để ý gì, đi thẳng đến gần Hứa Khinh Chu.
Thoải mái đứng trước bàn, nghiêng đầu nhìn ngó, nhìn chằm chằm thiếu niên.
Trong đôi dị đồng màu trắng và xanh lam đan xen, dường như đang xác nhận điều gì đó.
Hứa Khinh Chu cũng nhìn vào mắt tiểu cô nương.
Mắt nàng rất to, linh động thoát tục, con ngươi nàng có hai màu xanh lam và trắng, nhìn qua là dị đồng, giống như Trùng Đồng.
Tuổi còn nhỏ, lông mi rất dài, lông mày thanh tú, da trắng như tuyết lạnh, nhưng trên khuôn mặt lại ẩn hiện nét hồng hào.
Cực kỳ giống mấy đóa mai lạnh tháng chạp nở trên núi tuyết phủ trắng xóa.
Nói cũng lạ.
Nhìn vào mắt nàng, thiếu niên thư sinh tựa như là khi còn bé đứng tại bên dòng suối, nhìn xem dòng suối nhỏ trong veo thấy đáy, khi đó chỉ cảm thấy, cả đời này rồi sẽ trôi qua rất chậm.
Cô nương nhỏ nhắn, Chân Linh mới sinh, tiên khí bức người, cực kỳ đẹp mắt, cũng cực kỳ đáng yêu.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết qua bao lâu.
Cô nương nhỏ nhắn, giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm hồng hào lên, chỉ vào chén trà trên bàn, nói:
“Ta khát.”
Thiếu niên nghe tiếng, chợt hoàn hồn, ấm giọng cười nói: “Lạnh rồi ~”
Cô nương nhỏ nhắn nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hâm lại đi.”
Hứa Khinh Chu híp mắt cười, nói một chữ:
“Được!”
Phất tay áo, dùng linh năng đun nước, khói trắng tức thì bốc lên, nước trong ấm chốc lát đã sôi trào.
Thiếu niên lại nói: “Ngồi đi.”
Cô nương nhỏ nhắn gật đầu: “Được.” Nói rồi leo lên ghế đá, ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn, nhìn chằm chằm ấm nước không rời mắt, đặc biệt chăm chú.
Thiếu niên cười cười, rót một chén, nhẹ nhàng thổi, nước nóng biến thành nước ấm, đặt tới trước mặt tiểu gia hỏa.
“Được rồi.”
Cô nương nhỏ nhắn chẳng hề khách khí, hai tay nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Chép miệng, ý cười nhàn nhạt, vừa đặt chén nhỏ xuống, mắt to sáng lấp lánh, mong đợi nói:
“Còn muốn uống.”
Khóe miệng Hứa Khinh Chu không nén được nhếch lên.
Một biểu cảm nhỏ của tiểu gia hỏa suýt chút nữa đã làm tan chảy trái tim của vị tiên sinh đã nhìn khắp hồng trần thế tục này.
Hắn không khỏi nghĩ, sao trên đời lại có đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ.
Một ánh mắt, một biểu cảm, một câu nói, phối hợp với dáng vẻ và giọng nói mềm mại kia của nàng.
Quả nhiên là khiến người ta yêu thương không dứt a.
Căn bản không thể ngăn lại được, lập tức lại rót cho nàng một chén.
“Uống đi.”
Cô nương nhỏ nhắn lại lần nữa uống cạn, cái lưỡi nhỏ liếm liếm đôi môi mỏng, rồi mới vừa lòng thỏa ý buông chén xuống.
Thiếu niên vội hỏi: “Còn uống không?”
Cô nương nhỏ nhắn vẫy vẫy tay nhỏ.
“Không uống nữa, no căng rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận