Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta

Chương 273: Thánh Nhân ân trạch.

Chương 273: Ân trạch của Thánh Nhân.
Chiếc nhẫn vào tay, ấm áp và bóng loáng, chạm vào một cái, nó chỉ là một vật bình thường. Nhìn kỹ hơn thì cũng vậy, so với túi trữ vật cao cấp thì ở chỗ Hứa Khinh Chu cũng không hiếm lạ gì.
Nhưng đây là ý của bậc trưởng bối, bất kể là đồ quý hay rẻ, lễ tuy nhỏ nhưng ý nghĩa rất lớn.
"Trưởng bối ban thưởng, không dám từ chối."
"Vãn bối nhận, đa tạ tiền bối."
Lão giả tùy ý khoát tay, rồi từ trong ngực móc ra một con dao phay, gọi Thanh Diễn một tiếng.
"Này, cậu nhóc."
"Gọi ta sao?"
"Cầm lấy."
Một con dao phay bay tới, Thanh Diễn một tay nắm lấy, mặt ngơ ngác.
"Cho ta thật à?"
Lão giả thản nhiên nói: "Cậu nhóc, tay dao không tệ, là một đầu bếp có tố chất, hãy cố gắng lên, con dao này ta cho ngươi."
Thanh Diễn nhìn bên trái một chút, rồi nhìn bên phải một chút, cuối cùng chỉ "ồ" một tiếng.
Tiểu Bạch lại giáng một tay vào gáy hắn, nghiêm túc nói:
"A cái gì mà a, không có lễ phép à?"
"Nói cảm ơn đi."
Thanh Diễn bị đau, nhăn nhó.
"Cảm ơn."
Lão giả bật cười, chiếc thuyền dưới chân bất ngờ đổi hướng, như có ngọn gió tự đến, xuôi dòng xuống, tốc độ xem ra còn nhanh hơn lúc đến.
Lão giả đứng ở mũi thuyền, ngước nhìn mây cuối trời, cất lên một lời chúc phúc.
"Nguyện các ngươi như ngọn núi dòng sông này, cuồn cuộn nóng vội, sóng gió nổi lên ————”
Âm thanh lọt vào tai, Hứa Khinh Chu có chút nhíu mày.
Vô Ưu sờ lên cái mũi nhỏ, nhìn chiếc thuyền nhỏ đi xa không khỏi nói một câu.
"Không ngờ, lão nhân gia nhìn vẻ ngoài thô kệch mà cũng có thể xuất khẩu thành thơ."
Tiểu Bạch vẫn khoanh tay trước ngực, mái tóc bạc trong gió tung bay, cũng nói: "Ai nói không phải chứ, hơn nữa còn rất sâu sắc, chậc chậc, câu đó phải nói sao nhỉ....."
Trong đôi mắt trong veo của Tiểu Bạch, con ngươi đảo quanh, trịnh trọng từ từ nói ra bốn chữ.
"Trong thô có mảnh."
Vô Ưu cong cong mày, luôn cảm thấy từ này hình dung hơi lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không thể nói ra được, cuối cùng cũng chỉ nói một câu.
"Ừm ừm, là người tốt."
Thanh Diễn nghe hai người đối thoại, đuôi lông mày thỉnh thoảng nhíu lên, vừa cân đo con dao trong tay, lại vung vẩy, chém ngang, bổ xuống.
Hình như không sai, mặt lộ vẻ bình thản.
"À mà, sư phụ, tiền bối tên là gì vậy ạ?"
Hứa Khinh Chu hoàn hồn, đúng vậy nhỉ, tên là gì ấy nhỉ?
Thế mà quên hỏi, bèn tiến lên mấy bước, hướng con thuyền đã đi xa kia, lớn tiếng gọi.
"Xin hỏi tiền bối tục danh?"
Rất lâu sau, ngay lúc sự chờ đợi trong mắt mấy người dần tan, cứ tưởng sẽ không có ai trả lời nữa thì từ đám mây mờ mịt kia lại vang lên ba chữ.
Không lớn, nhưng đủ để vang vọng.
"Tô Thí Chi."
Ba chữ ngắn ngủi, nghe như mộng đối với tam oa, cũng như mộng đối với Hứa Khinh Chu.
Như rơi vào đám sương mù, ngây người như phỗng.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Tiểu Bạch không mấy chắc chắn nói ra: "Ta không nghe lầm chứ, hắn nói hắn tên Tô Thí Chi?"
Vô Ưu bổ sung: "Thánh Nhân Phàm Châu, Tô Thí Chi?"
Thức Hải Hứa Khinh Chu có chút ong ong, truyền thuyết thành sự thật, chuyện này nói thế nào đây, nhớ lại ngày đó, mình ở trước tượng đá của đối phương bi thương xuân thu, lại nhớ đến đêm qua kê gối nói chuyện lâu, không hiểu sao xấu hổ chợt nổi lên.
"Cái này, qua loa rồi."
Không ngờ, vị Thánh giả khai hóa một châu linh trí vẫn còn tại thế, lại đang canh giữ ở con sông Linh Hà kia, độ người Phàm Châu, cũng bảo vệ người Phàm Châu.
Hắn dường như đã hiểu, vì sao một vị Thánh Nhân lại cam nguyện canh giữ ở Linh Hà kia, một mình khô tọa, câu cá Linh Hà.
Chỉ bởi vì, hắn là Thánh Nhân, Thánh Nhân Phàm Châu.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, mà Thánh Nhân, làm việc nhân đức không nhường ai.
Bốn người nhìn theo con thuyền nhỏ, rất rất lâu sau, vẫn chưa hoàn hồn.
Một cảm xúc khó tả dâng lên, bình thường đều là bọn họ rời đi, người khác nhìn theo, hôm nay lại ngược lại, người khác rời đi, bọn họ nhìn theo.
Đối với vị tiền bối này, bọn họ biết rất ít, ở chung một ngày mà lại để lại ấn tượng sâu sắc.
Ân trạch của ngài không thể nào nói hết được, ngài là Thánh Nhân, cao thâm khó dò.
Vô Ưu, Tiểu Bạch, trong mắt hiện lên sự hướng tới, vừa ngưỡng mộ sự thoải mái của ngài, cũng ngưỡng mộ tâm cảnh của ngài.
Còn về Thanh Diễn, cảm xúc khó mà nói, người thường cũng nhìn không thấu.
Mà Hứa Khinh Chu thì sao, hắn suy nghĩ nhiều hơn một chút, hắn thấy, Tô Thức Chi tuy cô độc nhưng cũng tính là tìm được nơi quy túc của mình rồi.
Hắn và mình tuy tuổi tác không giống nhau, tâm cảnh không giống nhau, nhưng hai người theo đuổi lại có phần tương đồng.
Đi trong nhân gian, chỉ vì một chữ “độ”.
Độ gì?
Độ người trong thiên hạ, ai đến cũng không cự tuyệt, qua lại không trách tội.
Vì thế, cùng chung chí hướng.
"Đi."
Rời khỏi bờ sông, bốn người chậm rãi bước đi, Hứa Khinh Chu đi trước, dẫn đầu.
Thanh Diễn ở giữa, vung vẩy con dao phay, thích thú không rời.
Dù sao đây là con dao mà Thánh Nhân tặng, ý nghĩa rất sâu sắc.
Tiểu Bạch và Vô Ưu sánh vai mà đi, thỉnh thoảng bàn luận.
"Chậc chậc, lão già đó lại là Thánh Nhân, ta không nhìn ra chút nào."
"Đúng vậy, ai mà nghĩ tới chứ, đúng là không câu nệ hình thức mà."
"Hắn chắc là ở chỗ đó rất lâu rồi."
"Ừm, nếu như tính theo thời gian trong sách, ít nhất cũng phải vạn năm."
"Tê —— là người hung hãn a, không buồn chán sao?"
"Ai mà biết."
Hứa Khinh Chu đặt chiếc nhẫn trữ vật trong lòng bàn tay, chăm chú nhìn, chuyện cũ có nói, trưởng bối ban thưởng, không dám từ, nhưng cũng không thể làm trước mặt mà mở ra xem, như vậy là bất lịch sự.
Bây giờ lão giả đã đi xa, hắn đương nhiên có thể xem.
Mang theo sự tò mò, cũng mang theo nỗi hoang mang trong lòng, Hứa Khinh Chu thần thức bắt đầu thăm dò không gian trong chiếc nhẫn.
"Nhẫn trữ vật cao cấp, không sai, bất quá ta có hệ thống không gian rồi, giữ lại thôi, dù sao cũng có ý nghĩa....."
"Không đúng, bên trong còn có đồ."
"Khoan đã, đây là......"
Hứa Khinh Chu sắc mặt đại biến, con ngươi đột ngột co rút, bước chân dừng lại, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cuối sông Linh Hà.
Ở giữa cảnh sơn thủy đó, từ lâu đã không còn bóng người.
Ba người cũng dừng bước, cũng quay đầu, không thấy gì, bèn hỏi.
"Sư phụ, sao thế?"
"Lão Hứa, đang nhìn gì thế?"
Hứa Khinh Chu thu hồi ánh mắt, dưới bàn tay vô thức nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, lẩm bẩm.
"Hứa mỗ có tài đức gì mà, vô duyên vô cớ lại nhận ân huệ này....."
Hắn luôn tin tưởng vững chắc, trên đời này không có ý tốt vô cớ, tất cả những gì đã bỏ ra đều phải ngang bằng, giữa người và người, cũng phải lấy bụng ta suy bụng người.
Cho dù là chính mình, làm việc thiện cũng có tư tâm, chính là bởi vì giá trị của việc làm thiện, bản chất là để mạnh lên.
Chính là vì đã có điều kiện "làm việc thiện sẽ trở nên mạnh mẽ" trước tiên, mới có việc mình đi làm việc thiện giúp người.
Thế nhưng hôm nay, Tô Thức Chi lại là người đầu tiên khiến cho nội tâm hắn rung động.
"Thế gian thật sự có thứ tốt vô duyên vô cớ không mong báo đáp sao?"
Hắn không cho rằng ba bao thuốc lá có thể đổi lại món lễ quý trọng như vậy, người ta là Thánh Nhân, không phải người ngốc.
Hơn nữa, trước khi tặng thuốc, tiền bối đã tặng cá rồi, mà hơn nữa, vật này nghĩ là đã chuẩn bị từ sớm, việc hỏi xin thuốc chỉ là cái cớ thôi.
Hắn lại có thể không hiểu được, không nhìn rõ hay sao?
"Chẳng lẽ đây chính là tâm cảnh của Thánh Nhân sao? Thật khó hiểu, thật không hiểu nổi."
"Haiz —— xem ra, đường tu hành của ta còn rất dài a."
Người mà hắn không hiểu không nhiều, Tô Thí Chi là một người.
Ba người tam oa thần sắc đặc sắc, nhìn chằm chằm Hứa Khinh Chu.
"Lão Hứa, rốt cuộc ngươi sao thế?"
"Đúng vậy, sư phụ, ngươi đừng có dọa chúng ta."
"Tiên sinh, không sao chứ?"
Hứa Khinh Chu khoát tay, gượng cười.
"Không sao, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện thôi, đi thôi."
Tiểu Bạch bước nhanh đuổi kịp, nghiêng đầu, mặt mày bát quái.
"Chuyện gì thế, kể nghe thử xem?"
"Thiên cơ bất khả lộ."
"Xí ——"
"Ha ha."
Thanh Diễn đột nhiên nói một câu.
"Tỷ, ngươi nói đao của ta đặt tên gì thì tốt?"
Tiểu Bạch tâm tình có vẻ cũng không tốt, cáu kỉnh: "Thì gọi là Dao nấu ăn đi."
"Hả?" Thanh Diễn không hiểu.
Tiểu Bạch nhún vai, "Đừng hiểu lầm, ta nói không phải dao thái thịt đồ ăn, mà là giống như ngươi là đồ ăn."
Thanh Diễn ngơ ngác, dừng lại, đưa tay múa may hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, chạy chậm tới, tức giận nói.
"Ngươi trêu ta, đây chẳng phải đồ ăn sao?"
Tiểu Bạch nheo mắt, thấp giọng nói: "Sao nào, muốn đọ sức chút à?"
Thanh Diễn lập tức sợ, quay sang nhìn Vô Ưu.
"Tiểu muội, muội có văn hóa, giúp ta đặt cho một cái tên đi?"
Vô Ưu buồn cười, nghĩ ngợi một lát, phân tích nghiêm chỉnh.
"Con dao này từng giết cá, cá vượt long môn thì có thể thành rồng, vậy gọi là Đồ Long đao đi."
Thanh Diễn toàn thân rung động, vung một nhát dao vào không khí, cười ngoác miệng.
"Cái này hay!!"
"Vậy gọi là Đồ Long đao ———"
————
Trên con thuyền nhỏ đã đi xa, một lão giả dựa vào cột buồm, bắt chéo chân, đôi giày cỏ trên chân đung đưa như bàn đu,
Hút một hơi thật sâu, khói đặc chui vào phổi, theo hơi thở mà ra.
Tô Thí Chi vẻ mặt say sưa, khẽ hát.
"Ừm — hưởng thụ."
Gió nhẹ nhàng thổi, tạo thành từng vòng từng vòng gợn sóng, làm nhăn mặt nước ao xanh thẳm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận